Bởi vì câu nói kia của Tiếu Đồng, trong thư phòng tồn tại một loại không khí khó tả. Tiếu Đồng mỉm cười, dùng phong thái nhẹ nhàng thoải mái nhìn cha con họ Văn mà Văn ba ba và Văn Mân lại xấu hổ không biết có nên mỉm cười đáp lại hắn hay không. “Ba người đứng đó làm gì? Tiểu Mân, còn không trở về phòng thu dọn lại, con để thế này mà ra gặp người sao, rất thất lễ a. Ông già à, Tiếu Đồng hiếm khi nào đến nhà ta, sao ông lại để thằng bé đứng đó, đến nào, Tiếu Đồng, ngồi xuống đây.” May sao đúng lúc ấy Văn mẹ xuất hiện, phá vỡ không khí kỳ quái vừa rồi, cũng cứu Văn Mân khỏi cục diện xấu hổ này. Sau khi Văn mẹ vừa dứt lời, Văn Mân liền vội vàng nói một câu: “Thực xin lỗi, con đi trước đây.” Sau đótựa như nhìn thấy quỷ nhanh chóng chạy về phòng ngủ. Cho đến khi nghe thấy tiếng cánh cửa đóng lại “rầm” một tiếng, cánh cửa phía sau lưng đã thật sự khép lại, lúc này Văn Mân mới dám thở hổn hển. Vừa rồi khi nhìn thấy Tiểu Đồng, cô ngay cả một hơi cũng không thở nổi. Văn Mân giơ tay lên vỗ vỗ ngực, muốn dùng động tác này bình ổn trái tim đang kịch liệt nhảy lên của mình. “Văn Mân, không cần khẩn trương, không cần khẩn trương, không có việc gì đâu, không có việc gì. Anh ấy sẽ không có ấn tượng xấu với mày đâu, mày cũng đâu cố ý phun bọt kem đánh răng lên mặt anh ấy, không có việc gì đâu, a~~~~” Văn Mân an ủi mình một lúc lâu nhưng vẫn không thể thuyết phục mình dứt ra khỏi lo lắng, sau khi thét lên một tiếng chói tai, cô liền ngã xuống giường, chôn đầu mình bên trong chăn, vặn vẹo người, lấy hành động để phát tiết tâm trạng hoảng loạn. Bởi vì quá chăm chú phát tiết tâm tình buồn bực của bản thân, Văn Mân không hề phát hiện cửa phòng mình đang bị người bên ngoài nhẹ nhàng mở ra. Tiếu Đồng đứng ở cửa, nhìn người trên giường lát thì cong mông lên, lát thì ôm chăn lăn qua lăn lại, ý cười trong mắt từ từ dâng lên rồi tràn đầy. “A!~~~Anh đến đây từ lúc nào, anh thấy cái gì rồi?” Văn Mân thật vất vả mới ổn định tâm tình mình một chút, cô nâng cao tinh thần rồi xuống giường chuẩn bị vào phòng tắm sửa sang lại. Nhưng khi cô vừa ngồi dậy liền thấy ngay khuôn mặt cười vô cùng hiền lành của Tiếu Đồng. Đúng vậy, hiền lành. Giờ phút này, khi nhìn vào mặt hắn cô chỉ có thể hình dung ra một từ này thôi. Giống như người hắn đang nhìn không phải là một người con gái đã trưởng thành mà là một cô nhóc không có đường ăn thì lăn lộn khóc lóc om sòm vậy. “Từ lúc mông em cong lên như mông heo ấy, anh đã thấy rồi, còn thấy rất nhiều. Em có muốn anh miêu tả lại hết cho em không?” Tiểu Đồng thấy Văn Mân hỏi mình, vì tính lịch sự, nên hắn mở toang cánh cửa ra, đáp lời. “…” Đối mặt trực tiếp với Tiếu Đồng, Văn Mân chỉ cảm thấy không thể nào chống đỡ nổi. Trong thời điểm thế này, không phải những người đàn ông bình thường đều sẽ nói: “Anh vừa mới đến, vẫn chưa thấy được gì, em không cần lo lắng” linh tinh mấy thứ nữa sao? Hắn cần gì phải thành thật như vậy, hơn nữa còn dùng heo để so sánh với cô, bây giờ cô nên đáp thế nào, là nói “Được” hay “không cần” đây. “Anh không thể dùng từ gì tốt hơn để hình dung em sao? Em làm gì giống heo, heo béo lắm!” Cuối cùng, Văn Mân cúi đầu, đè thấp giọng nói, nho nhỏ phản bác lại một câu, chỉ hy vọng hắn không để ý. “Thật xin lỗi, em quả thật không hề béo như heo, anh xin thu lại câu nói vừa rồi.” Văn Mân không ngờ rằng lời cô vừa nói, Tiếu Đồng đều nghe thấy hết, còn nhanh chóng nhận ra sai lầm của mình. Cô đỏ mặt vừa muốn mở miệng nói “không sao” nhưng bởi vì lời nói ngay sau đó của Tiếu Đồng mà cô đem tiếng “không sao” đã ra đến miệng này nuốt lại vào bụng. “Anh nên nói, mông em giống y như cún con úp sấp xuống ăn, anh nghĩ, so sánh với cái này hẳn là thích hợp rồi.” ***