Buổi tối gọi cơm ở bên ngoài, thật ra Tiếu Đồng rất muốn cống hiến bản thân, vì Văn Mân mà tự tay chuẩn bị bữa cơm tình yêu. Nhưng Văn Mân hôm nay ngủ dậy đặc biệt mệt mỏi, tới bây giờ huyệt thái dương vẫn còn giật giật, rất sợ Tiếu Đồng đem phòng bếp làm cho loạn lên nên sống chết không đồng ý. Lúc thức ăn được đưa đến, Văn Mân đang ngồi dựa vào trong ngực Tiếu Đồng, để anh tùy ý xoa xoa nắn nắn huyệt thái dương giúp mình. Khỏi phải nói, người am hiểu về cấu tạo cơ thể và việc phân bố các dây thần kinh làm cho có khác, chỉ một lát sau, con đau đớn lúc nãy cũng dịu xuống rất nhiều. “Tiếu Đồng, anh nói xem có phải rất kỳ quái không, rõ ràng em đã ngủ lâu như vậy, theo lẽ thường hẳn là toàn thân phải cảm thấy rất thoải mái mới đúng, sao lại càng ngủ càng mệt như vậy?” “Khi toàn thân đều thả lỏng, trong quá trình ngủ nhiệt độ cơ thể giảm xuống, tế bào thần kinh của đại não không nén lại hoàn toàn, những suy nghĩ quanh quẩn trong đầu em bị phát tán ra tạo thành những hình ảnh xuất hiện trong giấc mơ. Thông thường, trong khi ngủ xuất hiện giấc mơ mới là khỏe mạnh, ngược lại nếu không có không chỉ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ mà còn làm mất cân bằng các chức năng nên thực sự không tốt đối với cơ thể con người.” Như vậy nằm mơ mới là khỏe mạnh, còn không mơ ngược lại lại không tốt? Văn Mân ngẩng đầu nhìn Tiếu Đồng tỏ vẻ khó hiểu. “Vậy tại sao em lại cảm thấy mệt mỏi như vậy? Theo như anh nói thì cảm giác phải được thoải mái mới đúng chứ?” Tiếu Đồng nghe vậy cúi đầu liếc Văn Mân một cái, mặc dù đã cố ý che dấu nhưng vẫn bị Văn Mân tóm được một tia mỉm cười lóe lên trong ánh mắt. “Anh làm gì thế! Kỳ thị em có chỉ số thông minh thấp sao? Cũng không biết là do người nào giải thích không rõ ràng?” Vừa nói chuyện, bàn tay còn đặt bên hông Tiếu Đồng cũng dùng sức đồng thời nhéo mạnh một cái. “Được, được, được, là anh sai rồi có được không? Bà cô à, mau dừng tay, nhíu thêm chút nữa lại bầm tím lên bây giờ.” “Hừ!” Nhìn người trong ngực bỗng nhiên lại trương lên cái bộ dáng giống con mèo hoang, Tiếu Đồng vươn tay đem đầu cô ôm vào trong ngực thêm lần nữa, khóe miệng cong lên, làm gì còn có bộ dáng cầu xin khoan dung vừa rồi nữa. Cứ như vậy rất tốt, thỉnh thoảng dã man một chút, thỉnh thoảng kiêu căng một chút mới là nhóc của anh. Vừa rồi lúc cô ôm anh, khóc lóc cầu xin anh không được rời khỏi cô, mặc dù anh cảm thấy mình đang được coi trọng nhưng lại càng khiến anh đau lòng hơn. “Anh chỉ nói, giấc mơ thích hợp để cải thiện chất lượng giấc ngủ và cân bằng các chức năng cần thiết cho cơ thể, nhưng một khi giấc mơ quá dài sẽ làm cho tế bào thần kinh đại não bị quá tải. Mặt khác, thời gian ngủ kéo dài sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến các chức năng thần kinh. Em thứ nói xem, hôm qua em ngủ đủ tám tiếng đồng hồ, hôm nay lại ngủ lâu như vậy, sao có thể không mệt mỏi cho được?” Văn Mân ở trong lòng thầm tính toán một chút, đúng vậy nha, tối qau tới giờ cô ngủ cũng hơn mười hai tiếng rồi, chả trách lại mệt như vậy. “Nhưng mà, bây giờ em cảm thấy thật mệt mỏi, lại muốn ngủ nữa.” Bởi vì buồn ngủ mà giọng nói cũng mềm mại dịu dàng, khiến trong lòng Tiếu Đồng cảm thấy ngọt lịm như đường. Bởi vì muốn cho người trong ngực mình duy trì được tỉnh táo, anh quyết định đưa tay giữ yên khuôn mặt của cô rồi nhéo nhéo lên hai bắp thịt bên má. “Giữ cho mình được tính táo một chút đi, con heo lười, càng ngủ lại càng muốn đấy. Nếu em không muốn tiếp tục gặp ác động thì bây giờ phải tỉnh táo lên, tối nay có thể ngủ lại, chỉ cần ngủ trước mười một giờ một chú là được.” Văn Mân trừng mắt, đem hai cái tay đang cố tình nhéo nhéo má mình đẩy ra, tuy rằng nhéo không mạnh nhưng lúc anh vừa buông tay ra, cô vẫn cảm thấy mặt mình nóng ran. Cô giơ tay xoa xoa hai má mình, cố gắng làm dịu đi cảm giác nóng nóng ở trên mặt nhưng vẫn không quên nhấc chân đá mạnh vào người nam nhân bên cạnh.