Câu chuyện tiếp theo, không cần Khương Bạch San nói thêm lời nào, Văn Mân cũng đã hiểu rõ mọi chuyện. Bởi vì biết được chuyện tình cảm của Khương Bạch San và Phó Thiên Húc hồi đó, Văn Mân lại càng tin tưởng, kiếp trước sở dĩ Tiếu Đồng kết hôn với Khương Bạch San sau khi ly hôn với mình chỉ một thời gian ngắn nhất định là có ẩn tình khác. Nếu thật sự đúng như suy đoán của cô, Phó Thiên Húc xảy ra chuyện ngoài ý muốn đúng lúc Khương Bạch San phát hiện mình mang thai đứa nhỏ, bởi vì là cốt nhục duy nhất của cô ấy và Phó Thiên Húc nên cô ấy nghĩ mọi biện pháp để đứa bé này có thể sinh ra và lớn lên trong điều kiện tốt nhất. Nhưng để con mình có cuộc sống tốt đẹp có rất nhiều cách, vậy vì cớ gì cô ấy chấp nhận gả cho một người đàn ông khác. Mặt khác tính cách Tiếu Đồng khó chịu như vậy, anh lại vì cái gì mà đồng ý cưới Khương Bạch San khsi mới vừa ly hôn không bao lâu? Chẳng lẽ…Chẳng lẽ việc Phó Thiên Húc xảy ra chuyện ngoài ý muốn có liên quan đến Tiếu Đồng, xuất phát từ áy náy nên anh tự nguyện chăm sóc cho Khương Bạch San? Ý tưởng này xuất hiện rất đột ngột, nhưng trực giác nói cho cô biết, đây rất có thể chính là sự thật. “Bạch San…” Văn Mân muốn trực tiếp hỏi cô ấy, nếu như, nếu như Phó Thiên Húc thật sự xảy ra chuyện, mà đúng lúc đó cô cũng phát hiện mình mang thai thì sẽ làm thế nào? Nhưng khi nhìn thấy Khương Bạch San vô thức đặt bàn tay lên bụng mình, ánh mắt chứa đựng sự đau đớn thì những lời tiếp theo của cô không cách nào nói ra khỏi miệng được. Nếu cô thật sự hỏi câu đó, như vậy cũng là xát thêm muối vào miệng vết thương của cô ấy. “Ừ.” Khương Bạch San nghe được Văn Mân gọi mình, lập tức hồi phục lại tinh thần, quay lại nhìn cô, vẻ mặt giống như đang muốn hỏi cô gọi cô ấy có chuyện gì. “À…Tôi…Tôi chỉ muốn nói, hiện tại y học cũng rất phát triển, hơn nữa cô cũng đã nói bác sĩ không nói là cô hoàn toàn không có khả năng mang thai mà chỉ là xác suất thấp hơn người khác mà thôi, cô không nên nản lòng, tôi có dự cảm rằng cô nhất định sẽ có con.” Khương Bạch San sững sờ nhìn Văn Mân, không biết cô vì sao lại có thể nói ra những lời khặng định như vậy. Nhưng sau đó cô lại coi lời nói của Văn Mân giống như là lời an ủi của bạn bè, cô nhếch nhếch khóe miệng nặng nề “ừ” một tiếng. Ngay sau đó, hai người đều cố ý làm như trước đó không hề nói qua đề tài này, đều nhất trí dời sang đề tài khác. Sau khi tiễn Khương Bạch San ra khỏi cửa, Văn Mân cũng không còn tâm trạng để làm bất cứ việc gì. Cô ngồi trên ghế sa lon, nhìn thấy lý trà sữa Khương Bạch San vừa mới uống xong, lại lâm vào trầm tư. Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu tính theo thời gian mang thai của Khương Bạch San, lúc cô gả cho Tiếu Đồng thì Phó Thiên Húc cũng mới xảy ra sự cố không lâu, dưới tình huống đó, cô làm sao có thể gả cho người khác? Hay là, lúc đó không phải Phó Thiên Húc xảy ra sự cố ngoài ý muốn mà là phản bội Khương Bạch San, cho nên cô ấy mới đau lòng đồng ý gả cho một người khác cũng đang đau lòng như vậy? Dù sao lúc ấy lý do quan trọng khiến Tiếu Đồng chấp nhận ly hôn với cô chính là cô đã tự tiện bỏ đi đứa con của hai người. Có lẽ Tiếu Đồng sau khi biết Khương Bạch San mang thai, anh liền nghĩ đến đứa con vừa mới mất đi kia, mà hai người đều giống nhau bị người mình yêu phản bội cho nên mới có cảm giác đồng bệnh tương lân chăng? Càng lúc, suy nghĩ trong đầu Văn Mân càng loạn, cô đưa tay dùng sức day day huyệt thái dương, muốn ép mình không được suy nghĩ linh tinh. Cô đã hơn một lần tự nhắc nhở chính mình, cho dù không biết năm đó thực sự đã xảy ra chuyện gì thì đời này cô cũng sẽ không phản bội lại Tiếu Đồng, sẽ không rời bỏ anh. Kiếp này có rất nhiều việc đã không giống như trước rồi, như vậy những chuyện không hay xảy ra trong kiếp trước cũng sẽ không tiếp diễn nữa. Nhưng dù cố gắng xây dựng một tâm lý vững vàng cho mình, trong lòng cô vẫn mơ hồ cảm thấy một nỗi bất an như cũ. Nếu như, vạn nhất bởi vì Tiếu Đồng mà Phó Thiên Húc thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy anh có thể vì áy náy mà rời bỏ cô để đi chăm sóc cho Khương Bạch San.