"Bạch San, cô có từng nghĩ qua chuyện để cho chồng cô đổi công việc. Dù sao làm cảnh sát chỉ số nguy hiểm cũng rất cao, hơn nữa hiện tại anh ấy cũng không còn độc thân, anh ấy còn có gia đình, có cô, sau này hai người còn có con, không phải vẫn nên đổi sang công việc an toàn hơn một chút sao.” Văn Mân nói những lời này cũng không phải chỉ là phòng ngừa bất trắc có thể xảy ra khiến cho Tiếu Đồng và Khương Bạch San đi đến bước cuối cùng như ở kiếp trước, về chuyện này cô cũng thật sự quan tâm đến họ. Tuy rằng chỉ tiếp xúc với Khương Bạch San trong thời gian rất ngắn, nhưng Văn Mân thật lòng cảm thấy rất thích cô gái này, đơn thuần lạc quan, cô hy vọng cô ấy có thể cso được hạnh phúc trọn đời. Khương Bạch San quả nhiên không ngờ tới Văn Mân đột nhiên lại nói ra những lời như vậy, hơi sửng sốt một lát, sau đó vẻ mặt lập tức hiện lên nét cười dịu dàng, cô cũng biết là Văn Mân thực sự quan tâm mình. “Văn Mân, tôi nói có lẽ chị không tin, tôi thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện để Thiên Húc đổi công việc khác. Tôi và anh ấy từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tôi hiểu rõ tính cách của anh ấy, cũng biết được ước mơ của anh ấy là gì. Tôi yêu anh ấy, nên không thể ích kỷ mà có ý nghĩ muốn anh ấy tự bẻ gãy đôi cánh của mình.” Ngừng một lát, Khương Bạch San hơi ngoảnh đầu nhìn về những ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ. “Hơn nữa, nghề cảnh sát tuy nguy hiểm, nhưng vẫn luôn có người châp nhận làm. Xã hội này mỗi ngày đều phát sinh nhiều chuyện không hay như vậy, phải có người đứng ra bảo vệ an toàn, nếu ai ai cũng nghĩ bởi vì cảnh sát hệ số an toàn quá thấp mà không theo nghề này, như vậy trong cục cảnh sát thật sự không còn ai nữa rồi.” “Nhưng mà…vạn nhất…” Những lời Khương Bạch San nói Văn Mân đều hiểu, nhưng dù sao Phó Thiên Húc cũng là chồng cô ấy mà không phải một người xa lạ, nếu quả thật có mệnh hệ gì, vậy cuộc sống sau này của cô ấy phải trải qua thế nào? “Văn Mân, tôi biết chị suy nghĩ cho tôi, nhưng tôi thật sự hiểu rất rõ, ngay từ lúc tôi hạ quyết tâm gả cho anh ấy, tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý cả rồi. Nếu, nếu thực sự có một ngày như vậy, tôi sẽ không để cho anh ấy phải cô đơn một mình, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, tôi chỉ cần anh ấy là đủ.” Khương Bạch San nói chuyện vô cùng bình thản lại khiến cho Văn Mân cảm thấymột sự rung động trước nay chưa từng có. Cô đã được xem những câu chuyện về quân tẩu, cảnh tẩu trên sóng truyền hình, mới đầu cũng rất cảm động nhưng bởi vì các chương trình như vậy ngày càng nhiều khiến cho phần cảm động có cũng từ từ mất đi rồi. Nhưng hôm nay, cô lại lần nữa cảm động khi nghe thấy Khương Bạch San nói ra những lời không hối hận như vậy. “Vậy…vậy nếu có thêm đứa con thì sao? Chẳng lẽ cô cũng sẽ không có ý nghĩ khác?” "Ách..." Nhìn thấy vẻ kinh ngạc cuat Khương Bạch San, Văn Mân cũng cảm thấy kinh ngạc. “Cô chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ có con?” Không có khả năng đi! Mỗi một người phụ nữ khi bước vào hôn nhân đều sẽ nghĩ tới vấn đề này, dĩ nhiên chuyện sinh con là sớm hay muộn, nhưng chắc chắn trước khi kết hôn đã nghĩ qua rồi. Khương Bạch San ngẩng đầu nhìn thoáng qua Văn Mân, bắt gặp ánh mắt nồng đậm ân cần trong mắt cô, lúc này mới do dự lên tiếng. “Thật ra, không phải tôi không nghĩ tới, mà là đời này có lẽ tôi không thể có con được rồi.” “Lời này là có ý gì?” Văn Mân không đoán trước được đáp án của Khương Bạch San lại là như vậy, giọng điệu thốt lên cũng bất giác cao hơn rất nhiều.