Văn Mân chỉ trải qua một cuộc tiểu phẫu cho nên chỉ cần ở bệnh viện vài ngày là được ra. Sau khi về đến nhà, cô cũng không vội vã đi tìm Tiếu Đồng, đương nhiên cũng không giống kiếp trước chạy đi tìm tên khốn kia ngả bài. Một kiếp này, cô quyết định sẽ phân rõ giới hạn với tên khốn kia, cả đời không qua lại với nhau, đương nhiên càng không cần mất công đi chất vấn thêm nữa. Lúc này đêm đã khuya, Văn Mân ngồi trong thư phòng, chăm chú nhìn về phía tài liệu hiện lên trên màn hình máy tính. Tiếu Đồng, người chồng kiếp trước của cô, người đàn ông lúc nào cũng lạnh lùng thản nhiên này thì ra lại có một thân phận khiến người khác vạn phần hâm mộ đến thế. Tuy anh trai mắt kính cô yêu thích trước kia dường như đã biến mất khỏi trí nhớ của cô mất rồi nhưng cô vẫn nhớ rõ đó là một người anh cực kỳ thông minh. Đúng vậy, cực kỳ thông minh. Chỉ số IQ hơn 200 thì sao có thể không thông minh cho được. Văn Mân luôn cảm thấy mình cũng không phải một người ngu ngốc, thậm chí so với người khác còn thông minh hơn một chút nhưng chỉ số IQ của cô ngay cả 140 còn chưa tới. Hắn thông minh hơn cô nhiều như vậy, lúc lớn lên lại đẹp như vậy, hơn nữa bất kể là bối cảnh gia đình hay chính bản thân hắn đều vô cùng vĩ đại, người như vậy, vì sao lúc trước lại đồng ý quen biết cô, vì sao lại muốn kết hôn với cô. Lấy chỉ số thông minh của hắn, không có khả năng hắn không thể nhìn ra ngay lúc đó trong lòng cô đã có người khác…sau đó cô tự nhận khả năng che dấu của mình cũng không tốt, hắn cũng không có khả năng không phát hiện ra dấu vết gì nhưng vì cái gì mà hắn vẫn luôn khoan dung với cô, thậm chí cho đến khi ly hôn, hắn cũng không chút nào bạc đãi cô, vì cái gì cơ chứ? “Tiểu Mân, còn chưa ngủ à?” Nửa đêm rời giường xuống bếp rót nước uống, Văn mẹ thấy thư phòng vẫn có ánh sáng, cho nên bà đẩy cửa bước vào. Bà nhìn thấy Văn Mân đang ngồi trên ghế, hai chân co vào trong ngực. “Mẹ.” Văn Mân vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Văn mẹ đang khoác áo ngủ đứng đó, cô chìa hai tay, động tác như muốn ôm Văn mẹ. Thấy động tác này của Văn Mân, Văn mẹ cười bước lên ôm con gái vào lòng, tay phải còn khi có khi không vuốt lên mái tóc dài của con gái. “Làm sao vậy? Nhóc, có phải con có chuyện gì không vui không, nói cho mẹ nghe, có lẽ mẹ sẽ giúp được con.” Văn mẹ không nhìn vào hình ảnh trên màn hình máy tính cho nên bà một lòng nghĩ rằng con gái mình bởi vì chia tay bạn trai trước nên đau lòng. Dù sao từ trước đến giờ, Văn Mân vẫn vô cùng thích hắn, bỗng nhiên biết người mình thích lại có thể đê tiện như vậy, điều này thật sự rất khó có thể chấp nhận. “Không có, mẹ, con không có không vui. Con chỉ là muốn ở bên mẹ, con cảm thấy đã quá lâu rồi con không được nhìn thấy ba mẹ, về sau ba mẹ có thể ở bên con, không cần phải đi ra nước ngoài được không?” Văn Mân biết yêu cầu của cô sẽ khiến ba mẹ rất khó xử. Dù sao trong tay hai người cũng còn rất nhiều hạng mục, không phải cứ nói có là có thể. Bây giờ cô sẽ thuyết phục hai người, dù biết ba mẹ sẽ không thể nào làm được ngay nhưng bọn họ có thể hoàn thành từng hạng mục một, không nhận thêm công tác mới nữa. Như thế sau một năm nữa, bọn họ cũng có thể né tránh tai nạn xe cộ bất hạnh kia. Sống lại một kiếp này, điều cô vẫn luôn hy vọng chính là ba mẹ cô sẽ không qua đời sớm như vậy.