Sau khi tắm rửa, ăn xong bữa sáng đã là chín giờ hơn rồi. Tối qua, sau khi nói với Tiếu Đồng chuyện Khương Bạch San tìm anh nhờ hỗ trợ, mặc dù biết rõ Tiếu Đồng cũng không thể nào sẵn lòng vội vã đi giúp ngay, nhưng xuất phát từ ý nghĩ muốn tiếp cận Khương Bạch San gần hơn một chút để tìm hiểu mục đích thật sự đằng sau mọi chuyện ở kiếp trước, cô vẫn cố hết sức thuyết phục Tiếu Đồng đáp ứng. Tiếu Đồng kháng cự không nổi lời ngon tiếng ngọt của Văn Mân, Văn Mân lại cứ một lần tiếp một lần ngọt ngào hứa hẹn, cuối cùng tuy không đáp ứng nhất định sẽ hỗ trợ nhưng đồng ý để cô gọi điện thoại hỏi trước tình hình. Phải biết là, không phải bất cứ vụ án nào anh cũng đồng ý tiếp nhận. Theo số điện thoại Khương Bạch San gửi cho lúc trước, Văn Mân nhanh chóng gọi được cho Khương Bạch San. Nghe được giọng nói của Văn Mân thì Khương Bạch San lập tức hiểu được giáo sư Tiếu nhất định đã trở lại, Văn Mân chắc cũng đã đem chuyện cô nhờ giáo sư Tiếu hỗ trợ nói lại rồi. “Tiếu phu nhân, giáo sư Tiếu đã trở lại rồi phải không? Anh ấy đồng ý hỗ trợ rồi sao?” Nghe Khương Bạch San ở đầu kai điện thoại dùng giọng điệu hưng phấn gọi mình Tiếu phu nhân, trong lòng Văn Mân vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên, quả thật cô đã hơn một lần có loại cảm giác này. Người khác có thể không biết mối quan hệ của Tiếu Đồng và Khương Bạch San ở kiếp trước, nhưng cô lại biết rất rõ ràng, trước khi chưa chứng thực được những suy đoán của mình, cô vẫn có cảm giác chột dạ vì trộm được đồ của người khác, mà ba chữ Tiếu phu nhân chính là bắt nguồn của sự chột dạ. “Khương tiểu thư, cô cứ gọi tôi Văn Mân là được rồi, không cần gọi tôi Tiếu phu nhân, nghe có chút không thoải mái. “Ha ha a, được ạ, nói cũng đúng, chính em gọi thế này cũng có cảm giác thế nào ấy, cứ vậy đi, em gọi chị là Văn Mân, chị gọi em là Bạch San được không, như vậy nghe có vẻ thân mật hơn.” “Được, vậy cứ quyết định gọi như vậy, Bạch San, chuyện lần trước em nói chị cũng đã nói lại với Tiếu Đồng. Chẳng qua là tình hình cụ thể của vị án như thế nào, hay là em nói chuyện rõ ràng với anh ấy trước. Còn nữa, chồng em đã đồng ý nhờ người ngoài hỗ trợ rồi sao? Nếu cậu ấy khoogn đồng ý, chị nghĩ, em trước hết vẫn nên hỏi qua ý kiến của cậu ấy đã.” Nói được một nửa, Văn Mân mới nhớ đến lần trước Khương Bạch San có nói, Phó Thiên Húc là một người cảnh sát tương đối cứng nhắc, đối với phương pháp điều tra án của Tiếu Đồng cũng không hẳn thực sự thừa nhận. Trước đó cô tìm cách thuyết phục Tiếu Đồng hỗ trợ, để cô có lý do tiếp cận Khương Bạch San, ngược lại vấn đề mấu chốt này lại không tính đến. “Bên phía Thiên Húc, em đã cùng anh ấy đả thông rồi, hiện tại anh ấy thật sự cũng không còn cách nào khác rồi. Áp lực từ cấp trên lại rất lớn, cho nên cũng đồng ý em tìm giáo sư Tiếu nhờ hỗ trợ, chỉ cần giáo sư Tiếu đồng ý, anh ấy tuyệt đối sẽ phối hợp làm việc.” Lúc Văn Mân gọi điện thoại, Tiếu Đồng vẫn ngồi bên cạnh cô tùy ý lật xem báo chí. Lúc nghe đến Văn Mân hỏi đối phương người kia có đồng ý nhờ người ngoài hỗ trợ, đôi lông mày cũng hơi nhếch lên một chút. Nhưng vừa nghĩ tới những lời hứa hẹn ngọt ngào của Văn Mân trước đó, đôi mày đang nhướng cao lại lập tức trở về như cũ.