Tìm hiểu sơ qua tình hình sự viêc xong, lúc này Tiếu Đồng mới nghiêng người nhìn Văn Mân nãy giờ vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh anh. “Anh đi rồi, em ở nhà một mình phải chú ý an toàn biết chưa, nếu có chuyện gì nhớ gọi điện cho anh, hoặc là tìm cục trưởng Đỗ, anh sẽ giao phó bọn họ bảo vệ em.” Nụ cười trên mặt Tiếu Đồng tuy dịu dàng, nhưng Văn Mân lại cảm thấy anh đang cất dấu một nỗi bất an. Biết rõ anh không thể không đi, cho nên cô chỉ dang hai tay ôm lấy thắt lưng, vùi đầu vào trong ngực anh, không để anh nhìn ra sự lo lắng bất an của mình. Sau khi hít một hơi thật sâu hương vị bạc hà chỉ duy nhất có ở trên người anh, Văn Mân mới buông lỏng tay, nhìn về Tiếu Đồng cười đến rạng rỡ. “Anh cứ yên tâm mà đi, em sẽ tự chăm sóc mình thật tốt, anh cũng vậy, nhớ ăn cơm, ngủ nghỉ đúng giờ, không nên để mình bận rộn đến mức cái gì cũng không để ý, lúc về, nếu để em phát hiện anh gầy đi, em sẽ không để yên đâu đấy!” Nhìn thấy nụ cười gượng gạo của cô gái nhỏ trước mặt, Tiếu Đồng không nói gì, chỉ im lặng chăm chú nhìn cô, bàn tay đặt ở thắt lưng cô bất giác siết chặt hơn. Hai người đối diện đứng nhìn nhau một lúc lâu, sau đó mới đồng thời nở nụ cười. Nhìn thấy Tiếu Đồng được mấy người…mấy người mặc âu phục đen dẫn vào cửa xuất nhập cảnh, Văn Mân buông lỏng mình thở dài một cách nặng nề. Lái xe về đến nhà, trong nháy mắt mở cửa ra, Văn Mân chỉ cảm thấy chờ đón mình là một loại cảm xúc tĩnh mịch. Sáng sớm hôm nay, bọn họ hai nhà lớn nhỏ đẩy đủ vẫn còn ngồi cả trong phòng khách, vậy mà mới qua mấy giờ, chỉ còn lại mình cô nữa rồi. Khoảng cách chênh lệch quá lớn này, cô đột nhiên thích ứng không kịp, châm rãi bước từng bước tới gần ghế sa lon ngồi xuống, nhìn thấy mấy chén trà chưa kịp thu dọn trên bàn, cô liền cảm thấy ngây người. "Đinh linh linh " Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, khiến cho Văn Mân vốn đang ngây người cũng cả kinh, cơ thể không khỏi run lên một cái. Đợi đến khi phản ứng được đây là âm thanh gì, cô mới vội vã rướn người sang nhấc lấy ống nghe điện thoại. "Xin chào? Đây là nhà họ Văn, xin hỏi tìm ai?” "Văn tiểu thư? À không, là Tiếu phu nhân phải không?" Giọng nữ thanh thúy vang lên, giọng nói tự nhiên mang theo sự trong sáng, khiến cho người nghe có thể khẳng định chủ nhân của giọng nói này là một người có tính cách lạc quan, sáng sủa, nhưng là, giọng nói này hết sức xa lạ với Văn Mân. “Đúng là tôi, cô là?” "Em là Khương Bạch San, sáng nay chúng ta đã gặp nhau ở cục dân chính, chị còn nhớ chứ?” “Nghe lời giải thích của Khương Bạch San, Văn Mân lúc này mới nhận ra giọng nói này có chút quen tai, không phải là sáng nay mới nghe qua sao? Nhưng mà, Khương Bạch San làm sao lại biết được số điện thoại bàn nhà cô? "Khương tiểu thư, thật ngại quá, tôi nhất thời không nhận ra giọng nói của cô, tôi mạo muội hỏi một câu, cô làm sao lại biết số điện thoại bàn nhà chúng tôi vậy?" Cô không nghĩ là Tiếu Đồng nói cho Khương Bạch San biết, theo như phản ứng của Tiếu Đồng khi gặp cô ấy sáng nay, có thể thấy quan hệ giữa anh và cô ấy không thân mật đến mức có thể cho số điện thoại nhà. "Tiếu phu nhân, số điện thoại nhà chị, là em bảo Thiên Húc tra giúp, có thể chị còn chưa biết, Thiên Húc cũng là cảnh sát, anh ấy là trợ thủ của đội trưởng Phạm, anh ấy muốn tìm giáo sư Tiếu giúp một chuyện, nhưng lại ngại mở lời, cho nên em mới giúp anh ấy gọi cuộc điện thoại này." Nghe đến đây, Văn Mân đúng là có chút kinh ngạc, bên cục cảnh sát, cô tiếp xúc qua không nhiều người lắm, lúc trước đội trưởng Phạm đến nhà, mang theo mấy người bên cục cũng không có Phó Thiên Húc, cho nên cô căn bản không biết, thì ra chồng của Khương Bạch San cũng là một cảnh sát.