Cha mẹ hai bên đều có công việc cần xử lý khẩn cấp, chuyện hôn lễ mọi người cũng đạt tới thỏa thuận chung, cho nên cha mẹ hai nhà Văn Tiếu cũng không làm chậm trễ thời gian, vội vàng sửa sang lại hành lý rồi tới sân bay. Đứng ở cửa làm thủ tục của sân bay, chờ đến khi không nhìn thấy bóng dáng của bốn vị ba mẹ rồi, Văn Mân mới vô lực dựa sát vào trong lòng Tiếu Đồng. “Về nhà thôi!” Tiếu Đồng ôm chặt eo nhỏ của người phụ nữ trong lòng, trong mắt có chút hiểu rõ cũng có sự nghi hoặc. Anh hiểu đối với việc không thể cử hành hôn lễ, Văn Mân ít nhiều có chút thất vọng, mà điều anh nghi hoặc cũng là điểm ấy, rõ ràng muốn có được một hôn lễ lãng mạn, vì cái gì lại giống như là chịu đựng sợ hãi cùng lo lắng, chủ động đề nghị không tổ chức hôn lễ? Mặc dù trong lòng có nghi vấn, nhưng anh lựa chọn im lặng không hỏi gì, anh hy vọng có một ngày cô có thể chủ động nói cho anh biết điều mà cô sợ hãi và lo lắng ấy. Xe rời khỏi sân bay khaongr nửa giờ, Văn Mân mới điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài lướt qua cửa kính xe, còn có ánh mặ trời sáng lạn khiến cho lòng người trở nên thoải mái, trên mặt rốt cuộc cũng nở nụ cười. Cô hơi nới lỏng dây an toàn, vươn vai một cái để thắt lưng được thoải mái, cảm giác khó chịu trong lồng ngực cũng theo động tác này mà thoát ra. "Tiếu Đồng, anh chắc hẳn vẫn còn vài ngày nghỉ phép phải không? Tiếp theo chúng ta sẽ làm cái gì đây? Có muốn đến nơi nào đó nghỉ ngơi vài ngày không? Thấy tâm tình của Văn Mân đã tốt hẳn lên, trong lòng Tiếu Đồng cũng âm thầm thở dài nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn thoáng qua vẻ mặt nhẹ nhàng, vui vẻ của Văn Mân, khóe miệng anh cũng lập tức cong lên. “Cũng không có nơi nào muốn đến cả, không bằng cứ ở nhà làm vận động.” "Làm vận động? Trong nhà lại không có dụng cụ nào để vận động, muốn vận động thế nào đây?" Tuy dáng người của Tiếu Đồng rất tốt, bình thường chắc hẳn không thiếu vận động, nhưng Văn Mân thật không nghĩ ra, ở nhà có thể làm cái vận động gì, cô ngẩng đầu nhìn anh vẻ khó hiểu, nhìn thấy khóe miệng anh giương lên ý cười đen tối, cô mới đột nhiên tỉnh ngộ. Chờ hiểu được câu nói của anh là có ý tứ gì, hai má Văn Mân nhất thời trở nên nóng rực. “Này, Tiếu Đồng, em đang nói chuyện nghiêm túc với anh, trong đầu anh toàn chứa cái suy nghĩ gì đâu?” Văn Mân thẹn quá hóa giận, đưa tay hung hăng nhéo một cái trên eo anh, nhưng người nọ bị nhéo lại chỉ hơi né người một chút, nét cười trên mặt càng tăng lên, giống như một chút cũng không cảm giác bị đau. "Ý nghĩ này không đứng đắn sao? Anh lại không cảm thấy như vậy, đây là tiền đề quan trọng để duy trì nòi giống của nhân loại, chúng ta nhất định phải nghiêm túc thực hiện, em nói xem có đúng không?” Tiếu Đồng càng nói càng nghiêm túc, gương mặt Văn Mân lại càng hồng. “Cái gì duy trì nói giống của nhân loại, anh còn có thể đại diện cho toàn bộ nhân loại sao?” "Anh có chỉ số thông minh cao, em có ngoại hình hoàn hảo, gien di truyền cực kỳ tốt như vậy, em không biết là cần phải được duy trì sao? Quá trình tiesn hóa của nhân loại là quá trình chọn lọc không ngừng, gien của chúng ta nhất định có thể duy trì vô hạn trong tương lai, chẳng lẽ như vậy còn không được tính là đại biểu điển hình cho nhân loại. Thừa dịp đèn đỏ, Tiếu Đồng bất ngờ cúi đầu hôn nhẹ một cái lên mặt người phụ nữ bé nhỏ lúc này đang cúi mặt thẹn thùng, sau đó ghé sát bên tai Văn Mân nhẹ giọng bổ sung một câu: “Hơn nữa, làm tình đây là một loại vận động làm cho thể xác và tinh thần đều vui vẻ, em không cảm thấy như vậy sao?” Vốn cũng đã bị nói đến không ngẩng đầu lên được, Văn Mân lúc này chỉ cảm thấy “Ông” một tiếng, trong đầu như nở ra một đóa hoa tên gọi thẹn thùng.