Văn Mân thật vất vả dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo, thời điểm lê được thân thể đau nhức không chịu nổi đến phòng khách, đã thấy đám quần áo tán loạn của cô và Tiếu Đồng tối hôm qua đều bị thu dọn vào một góc ghế so pha, vừa vặn che được ấn ký màu đỏ. Thấy cảnh này, nét mặt Văn Mân càng đỏ hơn, đầu cũng rũ xuống ngày càng thấp. “Văn Mân, con tới ngồi xuống đây cho mẹ.” Văn mẹ nhìn thấy vẻ mặt chột dạ của con gái trước mặt, vừa tức giận lại vừa buồn cười, tức giận vì đứa con gái ngốc này nhanh như vậy dã đem mình dâng tới cửa cho người ta ăn, buồn cười chính là, bà đối với Tiếu Đồng cũng là có hiểu biết, chuyện của hai đứa trẻ coi như ván đã đóng thuyền rồi. “Chú Văn, dì Văn.” Văn Mân còn chưa kịp ngồi xuống chỗ vị trí Văn mẹ chỉ định, bên tai đã nghe thấy một thanh âm trầm thấp, trong lòng chợt run lên đồng thời cũng cảm thấy may mắn, may mắn là người đàn ông này ở trong tình huống này đã không gọi ba gọi mẹ một cách bậy bạ. “Tiếu Đồng, cháu cũng ngồi xuống đi, hai đứa thành thật giải thích cho ba một chút, đây là chuyện gì xảy ra? Sau này hai đứa định làm thế nào?” Văn ba rất hiếm khi mở miệng nói chuyện, lúc này trong giọng nói cũng hàm chứa sự nghiêm túc và trịnh trọng, trong lòng có nhiều cảm xúc đan xen, một mặt cảm thấy hạnh phúc vì con mình đã tìm được chốn nương thân, mặt khác lại vì con gái bảo bối của mình sắp thuộc về người đàn ông khác mà cảm thấy mất mát. Tiếu Đồng bước đến bên cạnh Văn Mân lúc này vẫn còn khẩn trương, vòng tay ôm lấy eo cô, không e dè trước mặt Văn ba Văn mẹ biểu hiện sự thân mật. Văn Mân lúng túng hơi ngọ ngoạy một chút, chỉ là cô càng giãy dụa, bàn tay đặt ở trên eo cô lại càng chặt thêm một ít, cuối cùng chỉ có thể tùy ý Tiếu Đồng đã cô ngồi vào trên ghế sa lon, hai người sóng vai ngồi đó chờ Văn ba Văn mẹ “phán quyết”. “Chú Văn, dì Văn, cháu và nhóc chuẩn bị kết hôn, càng nhanh càng tốt, về chuyện tối qua, đó là do chúng cháu không kìm lòng nổi, hai vị cũng biết, khi chìm đắm trong tình yêu nam nữ, bởi vì trong cơ thể tiết ra nhiều đô-pa-min…ừm…” Tiếu Đồng còn chưa nói xong, trên eo đã bị người hung hăng nhéo một cái, câu nói tiếp theo tự nhiên cũng bị ngừng lại. Văn Mân lặng lẽ ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của ba mẹ mình, nhìn thấy lúc bọn nghe Tiếu Đồng nói lời đó, không những không nổi giận mà ngược lại trong mắt cũng xuất hiện ý cười, lúc này cô mới thở dài nhẹ nhõm. “Ba me, chúng con…Chuyện đó, hai người trở về sao không nói trước một tiếng?” Văn Mân suýt buột miệng nói ra hai chữ kết hôn, không biết thế nào giữa chừng lại thay đổi, cuối cùng lại thành một câu hỏi mang ý trách móc. Nghe được Tiếu Đồng nói thẳng ra chuyện sẽ kết hôn, còn nói anh và con gái đang chìm đắm trong tình yêu, trong lòng Văn mẹ lúc đầu còn có một chút nén giận cũng đã biến mất hầu như không còn rồi, cho nên đối với lời trách móc của Văn Mân cũng không cảm thấy tức giận. “Chúng ta còn gấp gáp trở về, hóa ra lại đổi thành sai lầm rồi, con nha đầu này, còn chưa có lập gia đình, đã không cần ba mẹ rồi?” Thấy con gái ngẩng đầu muốn giải thích, Văn mẹ cười giơ tay lên ngăn cản Văn Mân mở miệng nói chuyện, “Được rồi, hai đứa cũng đã nói sẽ nhanh chóng kết hôn, mẹ và ba con cũng không truy cứu chuyện các con lên xe trước mua vé bổ sung. Tiếu Đồng, cha mẹ con khi nào thì có thể về đây, hai nhà chúng ta đem hôn sự này chuẩn bị sớm một chút, dì cũng không muốn nhóc con nhà chúng ta lớn bụng rồi mới mặc áo cưới.” Bị mẹ trêu chọc như vậy, gương mặt Văn Mân vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn, cô ngẩng đầu thẹn thùng trợn mắt nhìn nét mặt cười hơi cong cong mày của Văn mẹ. "Mẹ, mẹ nói linh tinh gì vậy?" “Nói linh tinh sao? Ông nó à, ông nói, là tôi nói linh tinh sao?” Văn mẹ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Văn phụ đang mỉm cười, cố ý hỏi lại một câu, Văn Mân vốn bị trêu ghẹo đến xấu hổ lại trừng mắt, quệt quệt miệng. Tiếu Đồng nhìn thấy bộ dáng Văn Mân giống như một cô gái nhỏ hạnh phúc, bàn tay vòng ở eo cô càng siết chặt, đuôi lông mày nơi khóe mắt cũng bao phủ ý cười ấm áp.