- Không được, Thành Nhi! – Âu Dương Vân chen ngang – Ngươi có biết cái tên tiểu tử kia vừa làm gì thê tử của ngươi không, cứu hắn chính là cái họa lớn, rồi có ngày trên đầu ngươi sẽ có sừng, có nón xanh a! Diệp Phương Thành chuyển dời ánh mắt qua ta, rồi lại qua dưỡng phụ. Ta thì mềm mỏng nhu nhược, như thỏ non van nài. Lão đạo nhân thì hùng hổ, trừng trừng khí thế, tựa như sư tử dương oai. Rốt cuộc lừa nhỏ sẽ nghe lời sư tử, hay giúp đỡ thỏ non đây ~.~ Diệp Phương Thành hướng Âu Dương đạo nhân, lãnh khốc bình thản một lời nói: - Dưỡng phụ hãy cứu hắn. - Cái gì! Ta không làm…! – Âu Dương lão nhân càng lồng lộn lên. - Nếu không ta sẽ hưu thê. – Hắn vô cùng nhạt nhẽo nói ra, vậy mà cũng đủ khiến ta sốc. Này này, đây là thể loại điều kiện gì vậy? Sao có dính dáng đến chuyện đó >” - Vậy sao ngươi không cứu đi? – Lão đạo nhân khoanh tay nói. - Không hứng thú. – Y khô khan nói rồi xoay người muốn rời đi. Âu Dương lão nhân mang danh lừa già, thân là dưỡng phụ mà cũng không đỡ nổi y, uất ức nổi hết dây thần kinh, muốn phân rõ phải trái, còn không muốn cứu Thần Hi đang nguy cấp kia. Lão đã chạy theo Diệp Phương Thành kia từ bao giờ. - Này Thành Nhi, ngươi có biết không, hắn chính là… - Hắn còn là bát đệ của ta… – Y một câu nói, sau đó lại tỏ ra không còn gì hứng thú, giống như cái lý do này đã đủ rồi. Chỉ còn lại Âu Dương lão nhân toàn tập sốc đứng đó thôi…