Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai Nhân
Chương 27
- Giữa ta và hoàng đế Tùy Quốc có giao ước – Hắn bình tĩnh giải thích – Khi ta hành sự, hắn sẽ đem quân hỗ trợ ta, khi ta lấy được thiên hạ, sẽ tặng lại cho hắn một phần biên giới Tùy quốc! Vì vậy mỗi kẻ chúng ta tự đưa cho nhau một vật báu làm tín vật, trong đó, hoàng đế Tùy quốc đã chấp nhận đưa em gái sang, trên danh nghĩa là cầu thân xung hỉ, nhưng lại giao cho ta ngầm trông coi…
Hừ, toàn những kẻ thâm độc, vì quyền lực sẵn sàng đem người ra làm vật trao đổi, hoàng đế Tùy quốc kia cũng thực nhẫn tâm, có thể đem em gái sang làm vật trao đổi…
Thấy gương mặt ta khó coi, ánh mắt thì ngập tràn oán ghét, hắn lại lên tiếng.
- Nàng có biết vì sao lại nhất định là quý phi nương nương của lão hoàng đế mà không phải trực tiếp gả cho ta, càng thêm thuận tiện?
- Ai cần biết…
- Nếu đại sự thất bại, dù ta có chết, công chúa vẫn không có liên lụy, hoàng đế Tùy quốc vẫn có thể đem nàng về… Chưa kể, dù thế nào hoàng đế bệnh tật cũng không còn sống được lâu, làm phi tử chỉ trên danh nghĩa, đối với nàng không có tổn thất…
Ta suy nghĩ, đột nhiên phá lên cười, còn cười rất khinh bạc:
- Cho nên khi biết ta không phải Yến Minh Cơ, ngươi cũng không ngại đối phó, không ngại đem tính mạng ta uy hiếp, sau đó xong việc thì chỉ cần đơn giản diệt trừ ta?
- Ta đúng là có ý nghĩ đó nhưng…
- Nhưng…? – Ta tự nhiên có chút chờ đợi.
Hắn vừa định nói một điều gì đó, đột nhiên ngưng lại, đôi mắt đen tuyền càng nhuốm màu trầm luân, trong khoảnh khắc đó ta cảm giác hắn đang ở xa vô tận…
Hắn khẽ nhắm mắt, sau khi hắn khẽ thở ra, hắn mở mắt nhìn ta mà nghiêm túc nói:
- Cơ Nhi, ta nhất định phải lấy thiên hạ…
- Cái đó dĩ nhiên ta hiểu, ngươi là loại người gì chứ? – Ta cười nhạt.
- Ta sẽ không làm khó nàng, chỉ cần… nàng hứa sẽ không đứng về phía bất cứ ai, cũng không tin tưởng bất cứ ai trừ ta… sau này hoàn thành đại sự, ta sẽ để nàng đi. – Gương mặt, ánh mắt, lời nói của hắn lúc này lại hoàn toàn khác với những gì ta tưởng tượng về hắn, lại giống như một con người hoàn toàn khác…
Lại một mặt nạ khác sao? Hắn đã có quá nhiều hình tượng, hắn nhất định đang dùng thủ đoạn dối gạt ta… Ta làm sao quên bộ mặt tu la khát máu, một chưởng bóp nát con vật tội nghiệp trong tay của hắn…
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, rất lãnh đạm, rất phũ phàng, còn nói rõ ràng từng chữ:
- Diệp Thần Hi, để ta nói cho ngươi biết… Ta có thể đứng về phía bất cứ ai, có thể tin tưởng bất cứ ai, chỉ cần không phải là ngươi! Thiên hạ? Ngươi muốn thì cứ dùng bản lĩnh mà lấy!
Ta xoay đầu bỏ đi, đi được vài bước thì đã thấy Thanh Thanh. Cô ta hướng mắt ra phía Diệp Thần Hi đang bất động đứng đó, âu lo mà hỏi:
- Gia…Người để nàng đi?
- Thanh Thanh, chúng ta rời khỏi đây, ngươi lại quay lại vị trí cũ…
Phía sau lưng ta còn sót lại một thanh âm không thái độ của hắn…
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
40 chương
21 chương
75 chương
71 chương
18 chương
5 chương