- Tiểu tử, xem ra Diệp Đông Doanh chưa xứng tầm với ngươi, không ngờ ngươi tuổi còn trẻ mà nham hiểm và liều lĩnh đến vậy, cũng rất tuyệt tình. Có điều, ngươi dám chắc chắn hôm nay tại đây tiêu diệt được cả ta, thuận lợi đi trên bước đường của mình không? Trác Tử Cuồng buông ta ra, trực tiếp đi đến trước mặt Thần Hi. Ta cảm thấy thân hình của mình rơi xuống đất lạnh, không có đau đớn của độc phát, nhưng là tê liệt dần tri giác. Có lẽ đây vẫn là một cái chết nhẹ nhàng sao? - Ta không nghĩ sẽ sống chết một phen với tiền bối ở đây! – Thần Hi cười đáp – Ta cũng không tự tin thái quá là chắc chắn thắng được tiền bối… Ta biết người tuy mất đi công phu, nhưng còn nhiều thủ pháp kì quái. Phá hỏng dự tính của người cùng nhị ca là ta mãn nguyện rồi… - Rốt cuộc ngươi muốn gì? - Mục đích của các người không phải ban đầu là tiêu diệt Diệp Phương Thành trước sao, cũng bắt nữ nhân này vì muốn truy ra hành tung của y? Ta đến đây để tặng cho các người thông tin của y… Trước khi di chiếu của lão hoàng đế được tung ra, Diệp Đông Doanh không chắc đã được ngồi trên cái ngai đó…Đằng nào bàn cờ này cũng quá nhiều người, tiền bối thay ta dọn dẹp một chút đi, trước khi chúng ta quyết đấu thực sự… – Thần Hi úp mở đưa ra trước mặt một phong thư, hẳn là bên trong có ghi tin tức của Diệp Phương Thành. - Thần Hi, một ngày nào đó ta nhất định sẽ giết ngươi, nhưng ta thực sự muốn để ngươi chết cuối cùng! – Trác Tử Cuồng dằn giọng nói. - Nếu đã vậy, nữ nhân kia ta sẽ mang đi. – Thần Hi nhìn ta nói. - Cái gì? – Trác Tử Cuồng đột nhiên nghi hoặc, lát sau khinh thường nói – Đừng nói với ta, ngươi bày ra màn này, sau cuối cũng chỉ là để cứu tình nhân… - Chúng ta ai cũng đạt được lợi ích của mình… – Thần Hi không nao núng, hoàn toàn tự tin mà nói – Tiền bối không chấp thuận, nàng sẽ lập tức chết, đối với kế hoạch của người có thể trở ngại nhưng đối với ta lại có lợi mà không hề hấn gì. Ta mang nàng theo, để phòng trừ tiền bối và nhị ca thất bại trước Diệp Phương Thành thôi… Trác Tử Cuồng vốn không phải một kẻ kém tầm, sau một vài giây cân nhắc, thâm hiểm mà đáp: - Cứ cho là ta hiểu ngươi, ngươi hiểu ta đi, nhưng ta trên danh nghĩa dưới trướng nhị hoàng tử, ngươi thử nói làm sao ta ăn nói với hắn? Hay là ngươi muốn giao dịch thì đợi nhị ca của ngươi trực tiếp đến đây giao dịch đi… - Cái này thì tiền bối yên tâm, nhị ca tính đến cái ngai vàng trước mắt cho nên người cần đối phó ngay lúc này không phải là ta. Hơn nữa hắn cũng không kịp đến đây nữa đâu, ta vừa bài bố cho tứ hoàng tử và hắn có cơ hội đụng độ trước rồi… - Nếu không phải thấy ngươi có đôi mắt tím, ta không đời nào nghĩ ngươi là hậu duệ của Nhạc Vô Thường mà phải là đích tử của Diệp Hân Dịch kia. Tốt lắm, bản thân ta cũng cho rằng Diệp Hân Dịch thực sự tính toán nhường ngôi cho Diệp Phương Thành chứ không phải Diệp Đông Doanh, lão ta chỉ mượn tay nhị hoàng tử để dẹp ngươi đồng thời khiến Diệp Phương Thành có quyết tâm quay lại… Coi như ta và ngươi trước mắt có cùng chung kẻ địch Diệp Hân Dịch, hôm nay không tính toán với ngươi… Có điều, ta cũng muốn làm việc chắc chắn. Ta sẽ trao đổi nữ nhân này với ngươi, nhưng dĩ nhiên có thêm một điều kiện… Ta ngất đi, vì thế giao dịch cuối cùng của Trác Tử Cuồng với Thần Hi, ta thực sự không nghe được…