Nhưng là đến ngày ta sinh nở, Diệp Phương Thành vẫn chưa trở về… Từ ngày y đi, ta lúc nào cũng đứng trước hiên nhà ngóng, lúc nào cũng tìm cách hỏi Vô Nhân… Nhưng Vô Nhân kì quái đó chỉ tìm cách trêu chọc ta, không hơn không kém… Ta chuyển dạ sớm hơn dự tính, phải sinh con mà không có phu quân ở bên… Sinh song thai, gần như đã vắt kiệt sức lực của ta… Nếu không phải có Vô Nhân y thuật cao cường kia, ta nghĩ mình đã bán mạng… Đến lúc nghe thấy tiếng khóc thứ hai của đứa bé gái, ta mới an tâm thở ra một hơi, cũng vì quá mệt mỏi mà thiếp đi… … … Lúc ta tỉnh dậy, Vô Nhân cùng tiểu đồng bế hai đứa nhỏ đến bên ta cho ta nhìn… Xem này, hai đứa bé còn đỏ hỏn nhưng xinh đẹp giống nhau… Bé trai bụ bẫm hơn một chút, màu mắt giống phu quân… Khi ta đưa tay chạm đến gương mặt nó, nó nhíu nhíu mày vào, xem ra là một đứa nhỏ “khó tính” sao? Thật giống Diệp Phương Thành… Nếu nó lớn lên mà lạnh lùng khó gần, dù có tuấn mỹ đến đâu cũng sẽ giảm bớt sự yêu thích của nữ nhân… Bé gái lại như ánh dương nhỏ, khóe môi chúm chím cười, ánh mắt đen láy giống ta… - Tiểu Ly, ngươi và Diệp Phương Thành đã tính đặt tên cho đứa nhỏ chưa? – Vô Nhân vui vẻ hỏi, thay ta nựng đứa bé trai. - Y nói nghĩa phụ nghĩa mẫu đã đặt rồi, là trong phong thư này… – Ta tìm dưới gối một phong thư. Là Âu Dương lão nhân và Mộc nương khi nghe tin ta có song thai đã tranh quyền đặt tên trước cho hai đứa nhỏ. Có lẽ là do Long Phụng thai, họ liền lấy hai cái tên Long Vũ – Vân Phụng… Ngắm nhìn đứa nhỏ, ta lại sốt sắng trong lòng… Phu quân vẫn chưa về, nếu y ngay bây giờ trở về, liệu có thấy vui như ta không? - Vô Nhân, Diệp Phương Thành phu quân ta có nói với ngươi cụ thể bao giờ sẽ về không? – Ta không nhịn được bèn hỏi. Vô Nhân thở dài một cách kì lạ. Vừa lúc đó tiểu đồng mang một chén thuốc đến, Vô Nhân trao đứa nhỏ cho tiểu đồng, trực tiếp mang chén thuốc đến trước mặt ta: - Mau uống chén thuốc này, Tiểu Ly. Nó vừa là thuốc bổ, vừa giúp ngươi khôi phục thần trí, sẽ trở nên minh mẫn và hiểu rõ mọi việc… Lát nữa có thể ngất đi một chút, nhưng tỉnh dậy sẽ không sao rồi… Ta ngơ ngác nhìn Vô Nhân, cái gì mà khôi phục thần trí?. Hắn giúp ta ngồi dậy, không giải thích thêm mà lại chỉ nói rằng uống vào sẽ khỏe, khỏe rồi mới có sức ngóng đợi Diệp Phương Thành. Ta cảm thấy Vô Nhân cứ úp úp mở mở, hỏi thêm thì hắn nói rằng, uống vào sẽ hiểu tất cả… Chén thuốc này có mùi thơm đặc biệt dễ chịu… Uống xong, thuốc ngấm thật nhanh. A, tại sao đầu lại choáng váng như vậy? Rõ ràng là thuốc bổ cơ mà… - Nằm nghỉ Tiểu Ly, khi tỉnh lại sẽ không sao rồi… Đó là những âm thanh láng máng cuối cùng của Vô Nhân mà ta nghe được… … … A, khó chịu quá, ta trong cơn nửa tỉnh nửa mê, những hình ảnh vừa lạ lẫm vừa như quen thuộc cứ chao đảo, lượn quan lượn lại trước mắt… Đó là ta….