- Thuộc hạ của nhị hoàng tử? – Diệp Phương Thành lạnh lùng ngắn gọn vào thẳng vấn đề. - Khách quan, người nói cái gì…? – Người đàn bà tinh vi tỏ ra run rẩy – Ta không hiểu gì a, xin tha mạng, ta không có liên quan đến cái gì a… Trong lúc đó, người đàn bà lén cố gắng vò nát bức thư trong tay… - Nếu ngươi làm lỡ việc của nhị ca, có lẽ còn không được chết nhẹ nhàng hơn… Diệp Phương Thành nhắm mắt, nhuyễn kiếm còn chưa thấy xuất chiêu… Thậm chí kiếm còn không vấy máu… Thế giới mà y từng sống là như vậy, không có lựa chọn, chỉ có một kẻ tồn tại sau cùng… cho nên, nếu có một cơ hội, y thực lòng muốn đem nàng đi thật xa…. Xung quanh y vang lên hai âm thanh quen thuộc: - Mụ già này để đám thuộc hạ giải quyết được rồi, điện hạ cần gì động thủ chứ? - Xem ra nhị hoàng tử cũng đã xây dựng mạng lưới gián điệp ở khắp nơi! Sau đó là hai cái thân ảnh màu đen bất thình lình xuất hiện, đồng loạt cúi mình trước y. Hắc y nhân bên phải mau chóng báo tình hình: - Bẩm điện hạ, chúng thuộc hạ đã điều tra, đúng là nhị hoàng tử đã rời cung! - Đúng là như vậy! – Hắc y nhân bên trái bộ mặt có phần khẩn cấp lo lắng nói – Còn nữa, hắn đã phục hồi thương tổn thần kì, còn mạnh hơn mấy lần, vì thế, điện hạ nhất định phải cẩn thận, lần này chắc hắn muốn một phen tiêu diệt hết đối thủ có khả năng đe dọa đến ngai vàng của mình! Ngay cả bệ hạ còn dung túng hắn, ban cho kim bài cùng chức khâm sai đại thần, toàn quyền điều tra vụ việc “quý phi và các hoàng tử cấu kết làm phản”! - Nghe thì thật nực cười! – Hắc y nhân bên phải bình luận thêm, tiện thể quả quyết – Điện hạ yên tâm, chúng thuộc hạ sẽ cố gắng phò trợ người, dù có hi sinh tính mạng, nhất định không để người như vậy làm hoàng đế! - Đúng đúng, người có đủ tài đức làm hoàng đế chỉ có điện hạ của chúng ta! Hai kẻ này đang hừng hực khí thế thì lại bị chủ nhân của chúng bình tĩnh lạnh lùng nói: - Ta sẽ không tranh giành thiên hạ này! - Cái gì? – Hai kẻ kia trợn tròn mắt – Sao điện hạ lại từ bỏ tiền đồ của mình, điện hạ chính là lý tưởng của chúng thuộc hạ! - Dĩ nhiên ta không muốn Diệp Đông Doanh làm vua, nhưng ta cũng không gượng ép bản thân trở thành một hoàng đế… - Vậy ai mới nên làm hoàng đế Đông quốc? - Thập nhị hoàng tử… Hai kẻ kia ngẩn ngơ, suy nghĩ một hồi mới vỡ lẽ ra chút ít… Thập nhị hoàng tử mới có mười một tuổi, tuy có tiềm năng tư chất nhưng xem ra vẫn chưa đủ trưởng thành cho thời điểm then chốt này… - Chẳng nhẽ điện hạ chỉ muốn làm một công thần, một phụ chính, hay là muốn cùng thiếu phu nhân đi ngao du sơn thủy… Diệp Phương Thành không đáp, nhưng đủ cho thấy thái độ của y… Y có lẽ đã cho rằng, người nên có được thiên hạ không thể là Diệp Đông Doanh ác nhân, Diệp Khởi Minh có phần nóng nảy, hay Diệp Thần Hi tinh vi lại không phải người Đông Quốc, mà là một vị hoàng tử trẻ tuổi khác… Liệu tiểu hoàng tử này lên ngôi, có hi vọng tạo nên thiên hạ thái bình… Cũng có thể, bởi đứa trẻ đó sẽ không biết gì nhiều về vòng đua tranh đẫm máu thương tâm của các hoàng huynh mình trước đó? Một đứa trẻ chưa từng bị tổn thương và có ác tâm… Đó là suy nghĩ của y, còn chuyện đó liệu có thành sự thật, tương lai ra sao, là thứ không ai có thể nắm chắc được…]