Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai Nhân

Chương 117 : Diệp đông doanh còn sống?:

Thần Hi có lẽ vẫn còn phiên ngoại, nhưng ta sẽ tung phần còn lại vào đúng thời điểm… _______ Ta cúi mặt rời đi, không quan tâm Diệp Phương Thành kia có thèm liếc mắt nhìn ta cái nữa không. Đồ đạc của ta vốn chẳng có gì nhiều, một tay nải đựng ít quần áo cùng với mấy đồ lặt vặt là xong. Thu dọn xong, nhìn tay nảy gói gọn gàng, lòng ta lại trùng xuống. Không giống lúc trước còn vô tư hân hoan, lần này ta cảm thấy cõi lòng man mác, giống như mất đi một cái gì đó. Đến tầm giữa trưa thì ta nghe thấy giọng Mộc tiền bối ồn ào, ngó ra thì thấy bà đứng trước cửa phòng Thần Hi, chống tay vào hông mà khó chịu nói thẳng: - Này tiểu tử kia, còn định ăn nằm mãi đến khi nào? Nếu hồi phục rồi, đi lại được rồi thì mau cuốn gói, gia đình chúng ta ngại phiền hà, không cần báo ơn đâu! Ta định không bước ra, nhưng cứ chôn chân ở đó mãi. Chỉ thấy giọng Mộc tiền bối tính tính toán toán, còn người trong phòng kia vẫn im lặng. Có lẽ bản chất Mộc nương không xấu, bà chỉ bốc đồng một chút, nhưng lúc nào cũng suy nghĩ cho dưỡng tử của mình, muốn có gia đình con cháu sum vầy… Ta đứng đó cũng bị bà trông thấy rồi, gương mặt bà có vẻ khó chịu. Chuyện nọ xọ vào chuyện kia, Mộc nương chạy lại túm tay ta lôi ra, đứng trước cửa phòng Thần Hi mà to tiếng nói: - Này tiểu nha đầu kia, ta không ngờ đấy! – Mộc nương giống như vừa mới biết một chuyện kinh thiên động địa – Thì ra ngươi tính cắm sừng lên đầu lừa nhỏ, ba mặt một lời tại đây nói mau, có phải ngươi lén lút quan hệ với đệ đệ của y, lão già còn thấy ngươi hôn hắn, các người đã làm ra nhiều chuyện bại hoại? Ta giống như con dế vừa tìm được chỗ chui xuống đất lại bị đào lên, còn đứng trước mặt Thần Hi kia nói những chuyện như vậy. Ta bối rối liếc trộm thái độ của Thần Hi một cái, hắn ngồi dựa vào cột giường, đôi mắt lúc này lại một màu đen tuyền, hắn nhẹ nhàng cười: - Ngũ tẩu nói xem, có đúng là như vậy? Giữa chúng ta có chuyện gì? Ta còn tưởng rằng Mộc nương ngoa ngoắt đuổi hắn đi, đối với hắn sẽ là một sự đả kích, nào ngờ không phải như vậy. Hắn còn thản nhiên gọi ta hai chữ “ngũ tẩu” như châm chọc… Thần Hi, ta muốn hận hắn… - Tiểu Ly, ngươi nói là không đúng đi! – Mộc nương nhìn sang Thần Hi – Còn biết gọi nàng là Ngũ tẩu, xem ra ngươi còn biết thân phận, cấm được mơ tưởng Tiểu Ly nhà ta! Ta nên nói thế nào, ta sẽ nghiêm chỉnh, đường hoàng, mạnh mẽ mà nói rằng: ” Đúng, giữa chúng ta hoàn toàn không có bất cứ thứ gì sao?” … Nhưng tại sao ta phải nói như vậy? Ta phải bao biện sao? Cõi lòng ta lạnh lẽo lặng đi một hồi, cuối cùng ta cũng sinh ra một cái quyết định. Ta cất tiếng nói, nhìn thẳng vào hắn mà nói: - Nghĩ thế nào cũng được, đúng là ta và hắn đã từng hôn nhau, không chỉ một lần… Còn có cưỡi chung một ngựa… còn có ôm nhau ngủ, còn có trải qua mấy phen sinh sinh tử tử, còn có lưu lại ấn kí trên người đối phương… – Sống mũi ta giống như hít phải hơi cay – Còn có… Ta từng muốn để tâm tới hắn… Mộc nương hai tròng mắt dãn to hết cỡ, ngây người vì chấn động, vừa lúc đó cũng phát hiện một cái bóng trắng lù lù cao lớn phía sau chúng ta từ bao giờ, gương mặt và ánh mắt đều âm lãnh, lạnh đến tàn khốc, đó phải chăng không đơn thuần là biểu đạt vô tình, mà giống như tận cùng của băng tuyết, có phần thê lương… Không ai đứng ở đây lại ngờ được, mà kể cả Thần Hi, lại không nghĩ rằng ta không tiếc thể diện nói ra như vậy. Đằng nào ta cũng nghĩ sẽ vĩnh viễn ly khai khỏi đây, cũng không còn nhìn mặt Thần Hi, ta chẳng cần níu giữ cái thể diện hão huyền, ta chính mà muốn hắn nếm trải chút cảm giác không ngờ tới. Diệp Phương Thành từng bước từng bước đến bên ta, lần đầu tiên ta thấy một Diệp Phương Thành như vậy… Âm điệu của y lạnh lẽo giá rét khiến ta muốn phát run, thậm chí cái lạnh của y vượt qua cảnh giới lạnh lùng thờ ơ bình thường, giống như đang không độ C xuống âm mấy trăm độ…, chính là âm lãnh tàn khốc: - Vậy bây giờ thì sao? – Câu hỏi của y khiến ta vô cùng ngây ngốc. Chút sau đấy ta mới chăm chú phát hiện ra, bàn tay y phía sau lưng đưa ra một cái bọc, chính là cái bọc hành lý của ta ném xuống đất. Không khí muốn đông cứng này, phải chăng là biểu đạt cảm xúc đột biến của Diệp Phương Thành, giống như là y đang tức giận sao? Ta không tưởng tượng nổi, nhưng cớ gì ta lại nghĩ biểu đạt này của y chính là tức giận. - Xem ra không chỉ như vậy, ngươi còn không hiểu gì… – Y nói đến mười chữ. - Tiểu Ly, chuyện này là sao? – Mộc nương bắt đầu nhốn nháo. Ta nhặt túi hành lý lên, thẳng thắn thú nhận: - Mộc tiền bối, ta quyết định ngày mai sẽ rời đi, ta có thể tự lực cánh sinh… Mộc nương như chong chóng bị xoay, làm bộ mặt nhức óc: - Trời ơi, chuyện quái quỷ gì đây, ngươi còn có dây dưa với bát đệ của phu quân ngươi, giờ lại muốn bỏ đi! – Nói rồi chỉ vào mặt ta – Nói đi, có phải ngươi định hưu Thành Nhi, sau đó cùng tên kia cao chạy xa bay? - Ta không có, ta đi một mình… - Ta phiền muộn giải thích. Vừa lúc đó ta thấy một cặp hắc y nhân vội vã chạy vào, gương mặt đầy sốt sắng, lại phía Diệp Phương Thành bẩm báo: - Điện hạ, không hay rồi! - Đúng vậy, không hay rồi! Tên còn lại cũng nhao nhao lên, cuối cùng để chủ nhân của chúng lạnh lùng nghiêm khắc nhìn, hai kẻ mới không tranh nhau nói. - Điện hạ, bọn thuộc hạ vừa mới vào thành trấn mua đồ theo ý Mộc phu nhân, nào ngờ hay tin: Triều đình đồng loạt truy nã ngũ hoàng tử, bát hoàng tử và hoàng quý phi, nói là mấy người ngầm câu kết với Tùy quốc, còn có liên thủ đánh trọng thương nhị hoàng tử một màn, may mà có cao nhân, vừa kịp cứu được nhị hoàng tử từ ải chết trở về… Tất cả mọi người đều có những cảm xúc riêng, nhưng hẳn ai cũng bàng hoàng. Ta vừa kinh ngạc lại vừa lo sợ… Diệp Đông Doanh vẫn còn sống sao? Và lần này có phải hắn ra tay? Diệp Phương Thành lạnh lùng suy tư, Mộc nương lại càng quay cuồng bát nháo. - Trời đất ơi, muốn hại ta nổ tung đầu mà chết à? Lại mọc đâu ra cái họa này, còn mọc đâu ra ả quý phi lằng nhằng nào nữa a? Hai hắc y nhân ngao ngán nhìn nhau không biết nói sao. Ánh mắt Thần Hi thoáng thâm trầm, như vừa băng qua ngàn vạn địa ngục. Bất chợt đôi môi hắn nhếch lên cười: - Thật không ngờ vẫn còn sống, xem ra nhị ca không dễ chết như vậy được …