Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai Nhân
Chương 112 : Diệp phương thành
Sẽ có khoảng mấy cái ngoại truyện, ta sẽ lần lượt tung ra…Tuy là ngoại truyện, nhưng sẽ giải thích chi tiết nội dung truyện, cho nên cũng ko thể bỏ qua.
________
Ta là Diệp Phương Thành, cho đến năm mười hai tuổi, ta chưa từng biết mình mang quốc họ, cũng không hề biết mình là hoàng tử, cốt nhục của đương kim hoàng đế…
Trước đó đã rất lâu, trong thế giới của ta, có lẽ chỉ tồn tại một hình bóng duy nhất, đó chính là mẫu thân. Tên của người là Hoàng Nhược Lan, cốt cách khí chất cũng như cái tên, vừa đài các lại vừa hiền thục thùy mị. Ngoại công của ta – người mà ta không có cơ hội nhìn thấy từng làm quan đến nhị phẩm, mấy chục năm làm thái thú ở Tây Kinh, thanh bạch liêm chính, sau này được phong thượng thư bộ hộ, gia thất chuyển đến kinh thành. Lúc đó ngoại công sức khỏe đã rất kém nhưng vẫn cố hiến sức vì triều đình, vì nhân dân.
Mẫu thân của ta vốn rất ít ra khỏi phòng, nhưng vì ngoại công của ta mà tự rời phủ lấy thuốc, sắc thuốc, chăm sóc người, không để người khác làm. Có lẽ vì thê tử mất sớm, ngoại công phải một thân nuôi dưỡng mẫu thân, cha con dựa dẫm lẫn nhau, cho nên tình phụ tử càng sâu sắc…
Ngoại công cũng không phải là kẻ thích xú nịnh, không giống các triều thần thích dâng nữ tử lên cho thánh thượng, hi vọng nữ tử của mình hóa phượng hoàng. Ngay cả những đợt tuyển tú nữ, người đều nói rằng mẫu thân ta thân thể yếu bệnh không thể tham gia, hơn nữa thấy gia cảnh của người, không ai nỡ bắt ép đem nữ nhi duy nhất của người tiến cung, mà thánh thượng lại càng chẳng bao giờ để ý đến chuyện thượng thư bộ công có một người nữ tử, bởi hoàng đế thì cũng đã có quá nhiều phi tử không đếm xuể rồi.
Vậy mà một ngày, mẫu thân bị triệu vào cung. Trước đó chỉ một hôm, người ra ngoài đã chạm mặt với một nam nhân, chính là hoàng đế hóa thân vi hành.
Mẫu thân là khuê nữ trong sáng, lúc đó còn tin vào duyên số, lòng đã thầm ngưỡng mộ hoàng đế, sau khi tiến cung cũng được ân sủng đặc biệt. Khi ngoại công mất đi, người chỉ còn trượng phu của mình – thánh thượng làm chỗ dựa. Tưởng chừng đó là hạnh phúc, nào ngờ cũng có lúc người phát hiện ra, trong lòng hoàng đế bản chất không thực sự yêu mình, tất cả nhu tình, quan tâm, ân sủng,… đều bởi vì hoàng đế xem người là thế thân của một nữ nhân khác, người mà hoàng đế yêu thương điên cuồng nhưng không có được…
Lý do tại sao người được sủng nhiều hơn, lý do làm sao mới chỉ gặp một lần, hoàng đế đã nhất định triệu người vào cung… Đó là người có nhiều điểm giống với người phụ nữ ấy, nhất là vóc dáng, nếu chỉ nhìn từ đằng sau, mẫu thân giống hệt người đó, chưa kể gương mặt cũng có bảy tám phần tương đồng…
Mẫu thân bề ngoài nhu mì nhưng yêu thương sâu sắc rạch ròi, nhất định không chấp nhận sự thật đó, thậm chí khi đã mang thai ta hai tháng, vẫn quyết định bỏ trốn, vĩnh viễn rời khỏi người nam nhân đó. Người đi lên phía bắc xa xôi, thay tên đổi họ, ẩn cư ở một cái làng nọ, đó cũng là nơi ta sinh ra…
…
…
Bản thân ta sinh ra không phải tự dưng trầm lặng lãnh đạm, nhưng đó buộc trở thành một thói quen…
Khi ta còn là một đứa nhỏ, thân thế ta rất yếu ớt, thường hay mắc bệnh vặt, khiến mẫu thân của ta càng vất vả tiều tụy hơn. Những ngày mùa đông, tuyết rơi ngập đầy, ta thích nằm trong phòng nhìn ra bên cửa sổ, nơi đó có mẫu thân đang vừa ngắm tuyết, vừa khâu khâu vá vá, đó cũng chính là công việc duy nhất để mẫu tử ta sinh tồn…
Những khi khỏe lại, đứa nhỏ ta đòi mẫu thân dạy cho thêu thùa may vá, ta muốn giúp đỡ mẫu thân, ta không muốn đầu ngón tay của người chai sạn, đầy những vết thương… Mẫu thân ta bảo: ” Ngươi là nam nhi, không cần làm những việc này, sau này cưới một nương tử về là được”
Ta thầm nghĩ trong lòng, ai đã lấy mẫu thân rồi để người khổ cực như vậy… Ta chính là một đứa con hoang sao…
Nhưng ta vẫn lén học mẫu thân cách khâu vá, thêu giày. Khi gió tuyết ngừng rơi, mẫu thân đi chợ, ta ngồi ngoài hành lang tập tành khâu giày giống như người, ngày qua ngày, ta biết cách khâu giày, mà cũng khâu ngày một nhanh, lén khâu rồi lại bỏ vào giỏ cho mẫu thân…
Cũng chính vì chuyện đó mà ta lại chịu thêm sự khinh ghét, trêu chọc từ lũ trẻ trong làng. Chúng to xác hơn ta, khỏe mạnh hơn ta, có đủ phụ mẫu… Chúng trước nay thường bắt nạt ta, miệt thị ta là đứa con hoang, thậm chí không ít lần ta bị bọn chúng đánh…
Thấy ta khâu giày, chúng cười nhạo ta là đồ con gái, nửa nam nửa nữ, nghiệt chủng…
Ta có thể chịu đựng tất cả, ta sẽ không để mẫu thân biết, sẽ không để người phiền lòng… Thân thể yếu đuối không đánh lại chúng, ta dùng cách nhẫn, biến mình trở nên lãnh khốc vô cảm, trước mọi sự trêu chọc đánh đập, luôn chai lì ra, không có phản ứng, bọn chúng chẳng bao lâu không còn kiên nhẫn chơi đùa với một hình nộm, một âm hồn, tự xa lánh ta, trêu chọc cũng dần bớt đi…
Cứ như vậy, để bảo vệ bản thân mình, ta biến bản thân mình thành như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
1078 chương
62 chương
144 chương
23 chương