Ngày hôm sau, Hồ Lăng đi làm, nhìn thấy A Tân đang quét dọn trước cửa WHY X. Tiệm đã mở cửa trở lại rồi. Đi vào tiệm, hiếm khi đồng hồ sinh học của ông chủ Triệu bình thường được một hôm, anh đã thức giấc rồi, miệng thì đang ngậm bánh bao, đang ung dung ngồi chơi máy tính trong sảnh. Hồ Lăng nhẹ giọng lên tiếng chào hỏi anh, rồi đi thẳng ra quầy thu ngân, bước đi như một cơn gió. Sau khi cô ngồi vào chỗ, Triệu Lộ Đông lén lút liếc mắt nhìn. Vốn dĩ anh nghĩ hôm nay tiệm net mở cửa trở lại, Hồ đại tiểu thư thân là công thần chắc chắn sẽ phát biểu vài câu, cảm thán mấy câu, hoặc là lại tìm anh chọc ngoáy gì đó. Vì thế nên anh đã cố ý chọn vị trí chếch một bên. Không ngờ cô vừa đến, thì bắt tay vào làm việc luôn. Thật ra Hồ Lăng không có kính nghiệp như Triệu Lộ Đông nghĩ, chủ yếu là cô vẫn còn chưa hết bực, cả đầu cô giờ toàn là chuyện tối hôm qua. Họ hàng với nhau mà có nợ nần thì rất là phiền phúc, cô không nhìn nổi cái cảnh Tôn Nhược Xảo nhún nhường trước mặt cô của cô, cũng không có cách nào thẳng thừng trở mặt với cô của mình. Tôn Nhược Xảo và Hồ Khiêm sợ rằng nếu thật sự bị kiện cáo ra tòa thật, nên cực kỳ áp lực, ngày nào cũng phải uống thuốc an thần mới có thể ngủ được, Hồ Lăng không dám khiến chuyện thêm áp lực nữa. Hôm qua cô đã nhỏ nhẹ khuyên nhủ, kéo Hồ Khiêm tính toán tiền bạc đến rạng sách, về cơ bản đã tính rõ ràng hết rồi. Bây giờ tiền mà nhà họ thiếu nhiều nhất là tiền của cô, vì vốn cao, nên lãi suất cũng cao, nó độn lên rất nhanh. Phần còn lại đều là chút tiền lặt vặt mượn của bạn bè, mặc dù cũng sẽ trả hết, nhưng không áp lực lớn như cái này. Hai tay Hồ Lăng ôm lấy mặt, đầu đau như muốn nứt ra. Cho đến tận rạng sáng nay cô còn đang tìm thử xem, muốn coi thử có vay ngân hàng được hay không, nhưng cảm thấy cơ hội cứ mịt mù. Trước mặt bỗng nhiên tối đi, Triệu Lộ Đông gõ cộc cộc lên quầy thu ngân. “Phục vụ, cho chai nước.” Hồ Lăng thuận tay lấy một chai đưa cho anh. Triệu Lộ Đông mở nắp chai, đùa giỡn: “Sao mà mặt mày đen thế, ngủ không ngon à?” Đầu óc Hồ Lăng đang rối rắm, vẫy vẫy tay vẻ không kiên nhẫn. Triệu Lộ Đông hơi nghiêng đầu. “Làm sao thế?” Hồ Lăng: “Không sao.” Cô đang xem điện thoại, muốn tìm phòng luật để hỏi thăm chút chuyện. “Xem cái gì mà nghiêm túc thế.” Triệu Lộ Đông giơ tay gẩy gẩy mặt cô, Hồ Lăng tưởng anh muốn lấy điện thoại, nên trốn đi theo tìm thức, nói với anh giọng mất kiên nhẫn: “Anh lấy nước xong thì ra kia uống đi, đừng có lắc lư ở chỗ tôi.” Sắc mặt Triệu Lộ Đông hơi sầm lại, vô thức nhíu chặt mày. “Rốt cuộc là chuyện gì thế hả?” “Không sao, ngủ không ngon.” Hồ Lăng lại cúi đầu. Triệu Lộ Đông thấy cô không muốn nói chuyện, cũng không nói nhiều, quay người bỏ đi. Hồ Lăng nghe tiếng bước chân đã đi xa, mới dần tỉnh táo lại. Cô nghiêng đầu, nhìn bóng lứng anh đang vừa đi vừa uống nước, cô hơi mở miệng, rốt cuộc cũng chẳng gọi anh lại. Gọi rồi thì buộc phải nói nguyên nhân của mọi việc, nhưng cô không muốn nói. Một là cô có cái tật xấu thích sỉ diện, không muốn người khác biết những chuyện không hay trong nhà mình. Hai là, cô cảm thấy mình chỉ cần mở miệng, thì chắc chắn là Triệu Lộ Đông sẽ cố hết sức tìm mọi cách giúp cô. Quan trọng là Triệu Lộ Đông cũng chẳng phải con nhà giàu gì, vốn cái đống nợ này chỉ liên quan cắc nào đến anh, mà cũng chẳng phải con số nhỏ, dựa vào đâu mà bắt người ta chịu chung với mình chứ. Hồ Lăng phiền đến nỗi vò đầu bứt tóc. Khi mà kế sinh nhai chịu phải áp bức, hình như ngay cả tình yêu cũng chẳng thế khiến con người ta vui vẻ được. Chiều đến, Huyên Tử đến tìm Hồ Lăng ăn cơm, Hồ Lăng lắc tay: “Cô ăn đi, tôi không muốn ăn.” Huyên Tử thấy cô hơi phờ phạc, hỏi: “Làm sao thế?” Hồ Lăng: “Không sao.” Huyên Tử nghĩ ngợi, nói nhỏ: “Có phải là cô lướt diễn đàn không?” Hồ Lăng: “Hả? Diễn đàn gì?” Huyên Tử: “Thì diễn đàn của cái đám Mã Thiên Vỹ đó, cô đừng có đọc, cả đám ngu ngục không chịu thua mà thôi.” Bây giờ Hồ Lăng làm gì còn tâm tư mà quan tâm diễn đàn chứ, lắc đầu nói: “Không, tôi chỉ không đói mấy thôi…” Huyên Tử: “Vậy tôi đi ăn đó.” Trước khi ra ngoài Huyên Tử có đi vệ sinh, đi ngang qua góc nhà bỗng nhiên bị kéo lại. “Này!” Vừa mới kịp nhìn kỹ, thế mà lại là Triệu Lộ Đông. “Anh Đông?” Triệu Lộ Đông nhìn ra bên ngoài, nhàn nhạt nói: “’Nói cái gì đó?” Huyên Tử: “Nói cái gì cái gì?” Triệu Lộ Đông: “Lão Hồ, hai người vừa nói cái gì đó?” Huyên Tử: “Em gọi chị ấy đi ăn cơm, chị ấy nói không đói.” Dừng một chút, cô nói tiếp: “Anh Đông, em cảm thấy tâm trạng của Tiểu Lăng không được tốt lắm.” “Em cũng nhìn thấy à?” Anh suy tư, “Em cảm thấy là vì sao?” Huyên Tử sờ sờ cằm, phân tích: “Em cảm thấy có lẽ là do chị ấy lướt diễn đàn.” Triệu Lộ Đông: “Diễn đàn gì?” Huyên Tử: “Thì diễn đàn nền tảng live stream của Mã Thiên Vỹ đó, địa bàn của hắn đều đang nói giúp hắn, em đọc mà tức cả người! Từ sau cuộc thi là đã như vậy, anh Đông, mình không có cách nào trị cậu ta hả!” Nếu nói cái tên Bki Mã Thiên Vũ này, cũng là tuýp người như kẹo da trâu, dính lên rồi là không có tháo xuống được. Từ lúc bùng nổ chuyện trước đây của Bạch Minh Hạo, thì đã bắt đầu ngày nào cũng đu chuyện trong live stream. Mặc dù thi thua rồi, nhưng vẫn giữ cái hình tượng của người bị hại. Số lượng fan của tên này đông, hắn ta vừa trách giận, thì cái đám người này đuổi đánh đến WHY X như được lên dây cót vậy, thường là kéo cả nhóm, đánh giá thấp WHY X trên các ứng dụng hoặc là diễn đàn, weibo. Huyên Tử tức giận nói: “Cứ tiếp tục thế này thì chúng ta không thể làm ăn được nữa rồi!” Ông chủ Triệu nhìn tiệm, nói thật, hành vi của Mã Thiên Vỹ không mấy ảnh hưởng đến tiệm. Mặc dù WHY X trang trí không tinh xảo động lòng người, nhưng đúng thật là tiệm nổi tiếng ở gần đây rồi, vị trí tốt, kinh doanh cũng rất khá. Thật ra trên mạng luôn có khá nhiều người chửi bọn họ, từ hồi Tuyến Đầu trước đây rồi, cái đám của Phạm Giang Viễn cứ cách vài ba hôm là đến thăm hỏi Triệu Lộ Đông, chẳng qua là trước giờ Triệu Lộ Đông không quan tâm đến. Mấy cái chuyện tranh cãi trên mạng thái độ của anh gần như chẳng thèm để tâm, không quan tâm đến, cũng chẳng thèm để ý. Triệu Lộ Đông bảo Huyên Tử đi ăn đi đã, còn mình ra sảnh tìm một máy rồi mở lên. Anh đăng nhập vào diễn đàn nền tảng live stream của Mã Thiên Vỹ, tìm mấy bài đăng, tiện tay bấm vào. Kết quả vừa bấm vào, anh đã nhíu chặt mày. Đây là diễn đàn trên nền tảng live stream của Bki, nội dung chắc chắn sẽ là hướng về Bki, mắng chửi hết tất cả đội viên của FCZ. Ban đầu là mắng hết cả đội, sau đó cứ chửi rồi chửi rồi tập trung hết lên một mình Hồ Lăng. Dù sao cũng là người con gái duy nhất, vẻ ngoài cũng khá bắt mắt, Sau bài đăng họ ăn nói càng lúc càng khó nghe, ảnh photoshop càng lúc càng quá đáng. Trước đây Triệu Lộ Đông cũng đã đọc mấy bài đăng chửi người của mình rồi, bao gồm cả lần Huyên Tử bị đám Tiểu Mi chơi một vố, cũng đã bị mắng chửi rất dơ ở trên diễn đàn rồi, lúc đó Triệu Lộ Đông trừ việc tìm cách để hai bên nói chuyện ra, thì sẽ tìm mấy đứa đàn em mắng ngược lại, bản thân anh chẳng có cảm giác gì đặc biệt. Đối với anh mà nói, mấy câu nói chút giận này cứ như con người ta đang bài tiết nước thải vậy, không đáng để trong lòng. Anh lướt xuống dưới. Một ID tên “Tam thiếu Đông Cảng” bình luận một câu. [Con nhỏ này chắc là đã ngủ hết với cả đội rồi ha, kỳ sau thêm tôi đi nào, hahaha!] Triệu Lộ Đông châm một điếu thuốc, từ từ cho vào miệng. Phía dưới còn một đám người trả lời bình luận. [Thêm tôi nữa.] [Tôi!] [Tôi cũng đăng ký!] [Thêm cả tôi nữa, còn ít! Haha!] Triệu Lộ Đông xem đến nổi bật cười, thật sự là anh không nhịn được nữa, không thể làm ngơ mà đẻ lại một bình luận. [Cái đám chó ghẻ đang hội họp ở đây à?] Bình luận xong thì tắt luôn cả web, mở game lên chơi, qua một lúc sau thì anh đi vệ sinh, lúc quay lại tiện tay mở diễn đàn lên. Anh lướt lại trang web, nhìn thấy cái tên “Tam thiếu Đông Cảng” đã trả lời bình luận của mình… [Nào! Mọi người lại xem cái tên bợ đít cho con điếm này!] Bỗng chốc, một Triệu Lộ Đông luôn bình tĩnh xử lý mọi chuyện, không biết đã bị cái gì chọc giận, giận muốn bóc khói trên đầu. Anh đập bàn một cái thật mạnh, làm cho cậu trai ở bên cạnh sợ đến nổi ngồi ghế mà giật nảy người. Triệu Lộ Đông tắt máy tính, đi về phòng, gọi điện thoại cho trung tâm khách hàng của diễn đàn, để tốc cáo diễn đàn. Nhân viên lải nhà lải nhải một lúc lâu, nói rõ xóa bài thì phải do quản trị viên xóa, trung tâm chăm sóc như bọn họ chỉ có thể nhắc nhở thôi. Triệu Lộ Đông tắt điện thoại, đi tra ID của quản trị viên, kết quả anh phát hiện cái tên đó cũng hùa theo cái bài đó, nhấn vào trang chủ, tên này còn kiêm cả quản lý phòng live stream của Bki. Anh hơi híp mắt, nhỏ giọng mắng một câu. Nghĩ ngợi một lúc, anh lại gọi một cuộc điện thoại. Người nhận điện thoại là một streamer cùng nền tảng với Bki. Từ nhỏ Triệu Lộ Đông đã lăn lộn trong cái giờ này, đã tặng rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp, quen biết trong giới rất rộng. Streamer mà anh liên lạc lần này cũng là một trong những người bạn trước đây của anh, vừa nhận điện thoại đã nói: “Anh Đông! Lâu lắm rồi không liên lạc đó!” Triệu Lộ Đông: “Tiểu Hoan, dạo này thế nào rồi?” Tiểu Hoan nói: “Vẫn ổn thôi, sao thế anh Đông.” “Muốn hỏi cậu một câu, cậu có phương thức liên lạc với Mã Thiên Vỹ không?” “Bki? Em không có, nhưng em có thể xin cho anh, em quen biết người bên công ty họ. Anh Đông, anh xin cách liên lạc của cậu ta làm gì đó? Cái tên chó đó không phải người đàng hoàng đâu! Trước đó em cũng đã nghe chuyện ồn ào trong việc mời thi đấu của các anh, haiz, em nói này đúng là xui xẻo thật đấy, lại phải một đống cứt chó.” “Cậu xin các liên lạc giúp anh nhé, làm phiền cậu rồi.” “Làm phiền gì chứ, anh có việc chắc chắn em sẽ giúp, nhưng mà anh liên lạc với cậu ta làm gì?” Triệu Lộ Đông nói đơn giản nguyên nhân, anh không đặc biệt nhắc đến chuyện của Hồ Lăng, chỉ nói cái đám đó mồm dơ miệng bẩn trên diễn đàn, sỉ nhục vu vả đội viên của anh, còn chẳng ai quản lý. “Ối dào anh trai của em ơi, anh còn hi vọng tên Mã Thiên Vỹ có thể quản lý à? Em nói với anh này là do nó bảo cái đám chân chó đó viết bài trên đó đó! Cái thằng đó giỏi làm mấy trò này lắm, lắm trò công kích ăn vạ giữ fan lắm!” “Anh muốn thử xem sao.” “Vậy anh đợi chút nhé, em đi hỏi cho anh thử.” “Được.” Cúp điện thoại, Triệu Lộ Đông đến cạnh cửa sổ, tầm nhìn ở đây thoáng đãng, giới hạn tầm nhìn ở mấy công trường đang thi công xây dựng. Triệu Lộ Đông nhìn chằm chằm nơi đó đến ngơ ngác, điện thoại rung lên. Tiểu Hoan gửi tin nhắn cho anh, gửi anh một số điện thoại. [Số cậu ta không xin được, đây là số của trợ lý cậu ta, họ Trương. Cái tên Mã Thiên Vỹ này giờ đang tự cao lắm, em thấy không chắc là anh sẽ nói được cậu ta.] Triệu Lộ Đông cảm ơn Tiểu Hoan, sau đó gọi điện thoại cho trợ lý, tiếc là không ai nghe. Triệu Lộ Đông gọi thêm lần nữa, vẫn không có ai nhận máy. Khi anh đang chuẩn bị nghĩ cách khác, thì đối phương gọi lại. “Alo? Là anh gọi điện thoại đến hả? Vừa nảy bận không nghe thấy, ship đồ ăn hả? Anh để ở…” “Tôi là Triệu Lộ Đông, bên đội FCZ ấy, có ấn tượng không?” Anh vào thẳng vấn đề. “Hả? Triệu …” Tên trợ lý hơi ngừng lại, vô cùng ngạc nhiên, giọng điệu thay đổi ngay lập tức. “Là anh ấy à, có chuyện gì không?” Triệu Lộ Đông cũng lười phải khách sao, anh nói thẳng: “Tôi muốn hỏi một chút, diễn đàn bên phía các cậu có tiêu chuẩn quản lý không?” Trợ lý Trương: “Ồ, diễn đàn ấy à, tôi không phải là người phụ trách, tôi cũng không rõ nữa.” Triệu Lộ Đông: “Vậy là do ai phụ trách?” Trợ lý Trương: “Cái này tôi cũng không rõ lắm, anh phải hỏi trang mạng ấy.” Triệu Lộ Đông: “Các cậu có quyền hạn quản lý không?” Trợ lý Trương: “Hả… Lượng công việc của quản lý diễn đàn lớn lắm đó, không thể đảm bảo cụ thể về từng mặt được. Hơn nữa nội dung trong diễn đàn chủ yếu vẫn là những cuộc cãi vã giữa các đội, các này nói trắng ra cũng không dễ quản lý, anh cũng hiểu mà, quản lý nhiều quá thì người ta sẽ phản ứng lại, có thể sẽ nói năng hung hăn hơn nữa.” Triệu Lộ Đông: “Tôi chỉ cần cậu xóa hết những bài đăng có đề cập đến thành viên nữ đội tôi, cái này đã không còn nằm trong phạm vi chửi nhau nữa rồi, rất nhiều bài đăng đã có thể khởi kiện rồi.” Trợ lý Trương: “Này, không có khoa trương đến nỗi đó đâu, tôi có thể giúp anh phản ánh lại. Được rồi, đồ ăn tôi đặt đến rồi, không nói chuyện với anh nữa nhé.” Sau đó bèn cúp máy. Sau đó, Triệu Lộ Đông đợi một ngày, không thấy bất kỳ hồi âm nào. Anh lại lên diễn đàn để xem, mấy bài đăng đó vẫn có lượt truy cập cao như trước đây. Dưới cái nắng chiều chói chang, anh lại gọi điện thoại cho trợ lý Trương. Lần này trợ lý Trương đôi thành giọng điệu đàm phán qua loa cho qua. “Cái này ấy à… tôi đã phản ánh giúp anh rồi, nhưng thật sự là chuyện này không dễ quản lý. Hơn nữa anh cũng biết mà, là do Dưa Leo cứ cắn lấy chúng tôi không nhả, mới có những chuyện xảy ra về sau. Bên phía anh cũng gây khá nhiều rắc rối cho chúng tôi đó, bây giờ để cho bên phía chúng tôi đơn phương thỏa hiệp thì không công bằng mấy.” Triệu Lộ Đông lười phân tích cho anh ta nghe, cái tên này nói ra câu này, rõ ràng là đang muốn ra điều kiện. “Cậu nói đi.” Triệu Lộ Đông hỏi, “Làm thế nào thì cậu mới chịu xóa?” Anh suy nghĩ suốt mấy ngày nay, cảm thấy rất có khả năng Bki nhân cơ hội này làm họ một vố. Mặc dù phải chịu chút uất ức, nhưng nếu như là chuyện có thể giải quyết bằng tiền, Triệu Lộ Đông cũng đồng ý tiếp nhận. Anh có sự tính toán trong lòng, nghĩ rằng đợi chút nữa sẽ trả giá với đối phương thế nào. Quả nhiên trợ lý Trương bắt đầu đưa ra yêu cầu. “Đầu tiên, bên anh phải bảo Dưa Leo lên weibo xin lỗi Bki, sau đó mãi mãi rút khỏi giới live stream PUBG. Nếu như đầy đủ thành ý, chúng tôi có thể suy nghĩ đến việc không chế chiều hướng của diễn đàn.” Ngay cả Triệu Lộ Đông đã lăn lộn trong giới nhiều năm rồi, nhưng đụng phải yêu cầu thế này mà còn ngơ ngác vài giây. “Cậu nói cái gì?” “Yêu cầu bên phía chúng tôi đã đưa ra rồi. Ồ đúng rồi…” Trợ lý Trương nói tiếp, “Về việc kiện cáo mà anh nói đó, tôi cũng đã trao đổi với bộ phận pháp vụ rồi, đầu tiên là việc photoshop ảnh và chửi mắng đều là các dân mạng làm, chúng tôi không quen biết, hơn nữa trang mạng này đã đăng ký từ lâu, rất nhiều người không dùng tên thật, nếu như mà anh muốn kiện thật thì khó lắm đó. Thời gian, sức lực, bao gồm cả phí gì cũng cao hết, tôi khuyên anh nên nghĩ cho rõ ràng. Chúng tôi cũng hi vọng xung đột sẽ được giải quyết hết, cho nên nếu như các anh có thể thỏa mãn yêu cầu của chúng tôi, chúng ta sẽ rất vui lòng biến chiến tranh thành tơ lụa.” Nói một tràng dài như vậy làm Triệu Lộ Đông không biết nên mắc ói từ chỗ nào. Anh ngồi ở đường ngay cửa tiệm, thời tiết hôm nay khá tốt, nhiệt độ không khí lên cao, mặt trời chiều chiếu lên người những tia nắng ấm áp. Phía không xa bên tay phải, là A Tân đang vừa hát dân ca, vừa rửa xe giúp anh. Trợ lý Trương còn đang khuyên bảo. “Nói thật nhé, kỹ thuật của Dưa Leo rất tốt, bây giờ lại đang hot, live tream game FPS khác cũng sẽ nổi vậy thôi, không cần phải cố sức ở đây làm gì.” Triệu Lộ Đông cười nói: “Ban đầu mấy người cố sức như thế mà còn không khiến Dưa Leo rút lui, thì tôi có bản lĩnh gì mà bảo cậu ấy đổi trò chứ?” Trợ lý Trương ngơ ngác, hỏi: “Không phải anh là ông chủ của cậu ta à?” Triệu Lộ Đông: “Có lẽ không phải là cái kiểu ông chủ mà cậu nghĩ.” Trợ lý Trương: “Anh trả lương cho cậu ta, thì cậu ta phải nghe lời anh. Hơn nữa giữa các anh có ký hợp đồng đúng không, có hợp đồng thì dễ làm việc rồi. Nếu cậu ta không nghe lời anh, anh có thể đề cử luật sư giúp đỡ.” Trợ lý Trương có thể gọi là hết sức có lòng. “Người anh em, tôi thật lòng khuyên anh một câu, bảo cậu ta đổi trò đi, ké fame kiểu này thì sớm muộn gì cũng sẽ phản tác dụng.” Có một người đang đến. Huyên Tử đến giờ làm. Gần đây độ hot trong live stream của Dưa Leo ngày càng cao, mặc dù nhiều anti, nhưng cũng có khá là nhiều fan, mặt mày Huyên Tử nở hoa, lúc đi làm cũng đến sớm hơn. Cô đạp lên ánh mặt trời bước đến đây. “Chào buổi chiều anh A Tân!” A Tân vẫy vẫy cái giẻ lau với cô. Cô đi đến trước mặt Triệu Lộ Đông. “Chào buổi chiều anh Đông!” Triệu Lộ Đông giơ giơ điếu thuốc lên với cô, rồi lại tỏ ý mình đang có điện thoại. “Ồ ồ…” Huyên Tử che miệng, cong người bước vào tiệm. Triệu Lộ Đông hỏi trợ lý Trương: “Mã Thiên Vỹ phát lương cho cậu, vậy cậu ta nói gì cậu cũng nghe hết à?” Trợ lý Trương kính nghiệp: “Đương nhiên!” “Triệu Lộ Đông đè điếu thuốc, cười mấy tiếng. “Nhưng trời sinh tôi không thích nuôi cho, phải làm sao?” “Anh có ý gì!” Triệu Lộ Đông đứng dậy, quăng điếu thuốc xuống đất, lấy chân chà nó. “Cậu nói với Mã Thiên Vỹ cho tôi, ké fame có phản tác dụng không tôi không rõ, nhưng cái loại người sống tốt được vài ba hôm thì quên mất mình họ gì, sớm muộn gì cũng có chuyện thôi.” Đến đây, giọng điệu của trợ lý Trương cũng không tốt nữa. “Anh không cần nói những lời như có như không này, yêu cầu của chúng tôi đã đưa ra rồi, tôi cho anh…” “Không cần cậu cho tôi.” Triệu Lộ Đông chặn lời anh ta, “Bây giờ là tôi cho mấy người thời gian ba ngày, nều cái diễn đàn của bên cậu mà không xử lý cho đàng hoàng, vậy thì chúng ta cứ đợi mà coi nhé.” Nói xong, anh dập điện thoại..