Chơi game, trói đại thần

Chương 9 : Đại thần? không muốn cũng không cần?

Edit: DOL Câu hỏi của Chung Đình vừa dứt, tay Nguyệt Nguyệt cầm gối đang định đánh lại thì đột nhiên dừng giữa không trung, buông gối trong tay xuống, ngồi thẳng lưng lại, chậm rãi xoay đầu hướng về phía Chung Đình ngây ngô cười hai tiếng “Hắc hắc”, sờ sờ cái mũi nghĩ xem sẽ kể cho các nàng nghe chuyện hôm qua như thế nào. “Ân hừ?” Chung Đình nhíu mày nhìn chằm chằm Nguyệt Nguyệt, nếu ngươi không thành thật khai báo thì ngươi cũng đừng nghĩ quan gia ta sẽ bỏ qua. Ai ——! Nguyệt Nguyệt nhìn ba khuôn mặt bát quát (tò mò) đang hướng về mình, bất đắc dĩ trình bày lại chuyện ngày hôm qua như đang bàn luận về nốt nhạc đệm bị đánh sai. Kể đến đoạn lúc Nguyệt Nguyệt muốn trở về thành, người nam nhân kia đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, chính mình không cẩn thận ngã (nhào) đến trước ngực người ta tiện thể ăn trộm hai cái đậu hủ, sau khi chuyện xảy ra cô lại chọn cách chạy trốn hết sức không trách nhiệm, nhưng mà cô cũng có xin lỗi và quan trọng là cô thật sự không phải cố ý phi lễ hắn a! Ai biết ngươi kia lại dễ giận như vậy, còn tìm người đến kiếm chuyện với cô! Tóm lại chính là như vậy ~! Chuyện giữa chúng ta không giống như hai người kia nói đâu, quá lắm là ta sơ ý ngã vào người hắn thôi, không có nghiêm trọng đến nổi ta phải đối với hắn phụ trách nha? Ta là con gái còn chưa so đo, một nam nhân như hắn lại muốn so đo cái gì?” Nguyệt Nguyệt vẻ mặt bi phẫn cảm khái, đầu năm nay còn có đạo lý như vậy sao? Chỉ vì sai lầm nho nhỏ đã kêu một nữ nhân phải phụ trách với một người nam nhân. “Ô ô —— các cậu phải tin tưởng mình à, mình thật sự không biết tại sao lại trở thành như vậy, hắn là đại thần của sever a, mặc dù ta rất muốn tìm một người giàu có, nhưng mình cũng không có lá gan đi đánh chủ ý của hắn a! hiện tại các cậu phải cứu mình a ~~ mình không muốn bị những nữ nhân kia phân thây a! ! !” Nguyệt Nguyệt đưa bô mặt khóc đến nước mắt nước mũi đều chảy ra hết để cầu cứu ba chị em trong phòng. Nhớ tới đám nữ nhân điên cuồng trong trò chơi, Nguyệt Nguyệt muốn nghĩ thôi đã thấy sợ. Ba vẻ mặt ngu ngốc( 囧 )nhìn cô, muốn bọ họ cứu cô? Hiện tại cứu như thế nào? Toàn bộ nữ nhân trong sever coi Nguyệt Nguyệt như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, các cô có lợi hại thể nào cũng không thể giết hết toàn bộ nữ nhân kia? Bây giờ người có thể cứu của nàng cũng chỉ có đại thần đại nhân. “Đừng hy vọng chúng ta, chuyện này cậu vẫn là chờ đại thần login đi, rồi nói với hắn! Hiện tại cũng chỉ có hắn muốn có thể cứu cậu thôi!” Thôi Tuyết vui sướng khi người gặp họa cầm lấy kèm cắt móng tay tu sửa lại móng tay. “Hơn nữa nếu như có thể đem đại thần thu phục cũng không tồi a, dù sao cậu cũng muốn tìm phú ông, đại thần còn là một siêu cấp phú ông sao, đưa hắn đi gặp hai người kia, tuyệt đối có thể đem Trần tuấn kiệt cùng Lưu Vũ Phỉ dọa đến mặt ngu luôn (không ngốc đầu lên được ). “ Bảo Nhi nghe được lời Thôi Tuyết nói…, hưng phấn mãnh liệt gật đầu.”Đúng vậy a ~! Đại thần nha ~~ có tiền, có thế, nghe nói lớn lên cũng rất đẹp trai a, hơn nữa đại thần chưa bao giờ quan hệ nam nữ bậy bạ, nếu quả thật ngươi đi theo đại thần, ngươi cũng không sợ bọn họ bởi vì Ngạo Thiên thần đao đuổi giết ngươi a.” Chung Đình lấy tay vuốt ve Bảo Nhi hiện đang gật đầu như gà con mổ thóc: “Hai người các cậu im lặng cho mình, dù sao đó cũng là đại thần —— Nguyệt Nguyệt đừng nghe hai người bọn họ ăn nói khùng điên, nếu quả thật ngươi không thích đại thần mà hắn dám bức bách cậu thì mình dù không giết nổi hắn, mình cũng vậy sẽ giúp cậu.” Ánh mắt Nguyệt Nguyệt tràn ngập tinh quang nhìn Chung Đình, nguyên lai chung đình như vậy quan tâm chính mình “Đình —— ô ô, cũng là cậu đối với mình tốt nhất ~! Không giống bọn họ, đều chỉ biết khi dễ mình.” ”Phi ——!” Thôi Tuyết khinh thường nhìn Chung Đình cùng Nguyệt Nguyệt nói: “Khi dễ cậu? Mình cùng Bảo Nhi cũng không nói sai, nếu cậu thật sự muốn tìm cái người bắt cá hai tay kia để trả thù như cậu đã nói…, thì đại thần vốn chính là thí sinh tốt nhất, cậu cảm thấy ở khu vực (sever) này còn có người so với đại thần lợi hại hơn sao?” Nguyệt Nguyệt ủy khuất nín nghẹn miệng: “Nhưng là —— rất nhiều cô gái đều thích đại thần a, mình mới không muốn tìm cho chính mình tìm phiền toái a, thực tìm hắn, mình nghĩ các cô gái đó không đem mình ra ăn sống như mì ăn liền vậy.” Thôi Tuyết ôm cái trán nhìn trời không còn gì để nói : “Nếu cậu và đại thần thực ở cùng một chỗ lời như lời nói…, cậu cảm thấy đại thần sẽ để cậu bị người ta khi dễ sao? Đầu cậu dài đi đâu vậy?” Nguyệt Nguyệt không cảm giác mình có nói sai nha, hiệu ứng của đại thần quá kinh khủng, hắn tùy tiện nói một câu mình chiếm tiện nghi hắn, kết quả hôm nay liền có hai huynh đệ đi giúp hắn đòi danh phận, nếu như hắn ở trên kênh thế giới tùy tiện nói một chút mình như thế nào như thế nào, vậy thì mình cũng đừng nghĩ có thể lăn lộn trong game nữa. hiện tại nghĩ những thứ này cũng là dư thừa, vẫn phải là chờ cái kia đại thần login rồi, mình và hắn nói chuyện rồi tính sau. Hai ngày này, Nguyệt Nguyệt trôi qua phi thường buồn bực, trò chơi cũng không muốn lên, rõ ràng tính đi đi dạo nhà sách mua vài cuốn sách, trong phòng ngủ ba người đều ngại lười không cùng nàng đi, không có biện pháp nàng đành phải một người đi đến thư viện. Nguyệt Nguyệt hứng chịu ánh nắng chói chang đi đến nhà sách ở trung tâm thành phố, mới bước vào cửa một trận khí lạnh đập vào mặt,làn da Nguyệt Nguyệt bị phơi nắng nãy giờ cũng có điểm nóng, thở dài —— vẫn là đứng ở chỗ có máy lạnh là hạnh phúc nhất a! Nguyệt Nguyệt lên lầu hai tìm sách, tùy tiện tìm một chỗ ngồi, khắp nơi trên lầu hai toàn là người đang đọc sách. Kế bênNguyệt Nguyệt là đúng chuẩn của một em trai dễ thương, chắc là khoảng mười tám, mười chín tuổi. Thấy Nguyệt Nguyệt ngồi vào bên cạnh, hắn ngẩng đầu lên hướng Nguyệt Nguyệt nở nụ cười tràn đầy xán lạn , răng nanh trắng thiếu chút nữa ánh mắt Nguyệt Nguyệt không thể rời đi, liền hướng hắn gật gật đầu rồi tiếp tục đọc sách. Ngay lúc này, An Lạc Phi ở nước ngoài công việc đang bề bộn bận rộn lại nhận được điện thoại. Điện thoại vừa mới được chuyển, ở đầu bên kia điện thoại Trương Hàn giọng nói tranh công: “Lão đại, chúng ta đã giúp đỡ ngươi thu phục con mèo nhỏ nha. Ngươi làm như thế nào cảm tạ chúng ta đây?” “Thu phục?” giọng nói bình thản, không có…chút nào gợn sóng. ”Đúng vậy, hiện tại toàn bộ sever cũng biết cô ấy là đại tẩu của chúng ta nha, cho nên hẳn là không có người nào không có mắt sẽ đi phiền cô ấy đi, như vậy còn không kêu thu phục sao?” Trương Hàn trong lòng vụng trộm cười mờ ám, lão đại a, hiện tại chuyện ta cảm thấy tốt nhất là tất cả mọi người đều biết, ngươi bị cô ấyphi lễ ! “Ngươi có phải hay không nên đem những việc ngươi làm kể lại một chút cho ta biết?” An Lạc Phi đem văn kiện trong tay vứt xuống bàn, lưng dựa nằm vào ghế, chờ nghe Trương Hàn giải thích cho hắn biết cái gọi là thu phục có ý nghĩa gì. Trương Hàn nghe trong loa, ngữ khí thản nhiên An Lạc Phi, đột nhiên cảm thấy da đầu hơi run lên, kiên trì nói: “Cái kia a —— chính là, hôm nay thấy một đám người vây quanh cô ấy nha, chúng ta chạy qua gọi cô ấy là đại tẩu thôi. Nhưng là ai biết cô ấy cư nhiên nói không biết ngươi.” Nói tới đây Trương Hàn dừng lại. “Ân? Sau đó thì sao?” Ngô ~ chiêu bài đan âm (âm đơn) xuất hiện lần nữa. “Sau đó đương nhiên là —— chúng ta nói cho nàng biết, lão đại của chúng ta đã là người của cô ấy, cô ấy sao có thể không chịu trách nhiệm, còn không cho lão đại ngươi danh phận nữa!” Trương Hàn sau khi nói xong, vội vàng đem điện thoại cách xa lỗ tai một chút, sợ bị An Lạc Phi rống đến chết. Nhưng là hơn nữa ngày trong điện thoại một chút thanh âm cũng không có , cư nhiên không truyền ra tiếng hô, Trương Hàn chậm rãi đem điện thoại chuyển qua bên tai lại nghe. Trong điện thoại vẫn là hoàn toàn yên tĩnh —— sau khi nghe được lời nói của Trương Hàn , trên mặt hắn hiện lên một tia ngạc nhiên, sau đó lại hiện lên một tia cười tà. An Lạc Phi từ trên ghế đứng dậy, đi đến bên cửa sổ thủy tinh nhìn xem cạnh vật bên ngoài, đột nhiên nghĩ đến một việc, hướng điện thoại phân phó Trương Hàn : “Chuẩn bị một hôn lễ, còn các ngươi nữa cũng đừng đi chọc giận cô ấy nữa, ta không hy vọng sau khi trở về lại không thấy người, nếu……. các ngươi không chuẩn bị cho tốt, gia gia các ngươi là ta đây sẽ cho ngươi đến Châu Phi nuôi tượng (voi).” An Lạc Phi trực tiếp đem điện thoại cắt đứt. trên cửa sổ thủy tinh hiện lên khuôn mặt tuấn mỹ, vốn nhếch khóe môi, lúc này chậm rãi lỏng rồi rời đi có lẽ chính hắn cũng không phát hiện, hắn khóe môi nhẹ nhàng gợi lên một tia cười phát ra từ nội tâm. Hắn có bao nhiêu lâu chưa cười qua như vậy ? Dường như là từ lúc chuyện kia xảy ra!