Chơi game, trói đại thần

Chương 60 : Xin chào, nhìn thật quen nha!

Edit: A Tử An Lạc Phi bay nhanh vào phòng nghỉ nhìn lướt qua Nguyệt Nguyệt ở trên giường, nhìn thấy cô không có một chút dấu hiệu nào muốn tỉnh lại, hắn nhẹ giọng tiêu sái đến bên giường cô ngồi xuống, xem người trên giường ngủ say có khuôn mặt nhỏ nhắn, trên mặt nổi lên một chút cười khổ, cái tiểu nha đầu này khẳng định không biết, bởi vì cô năm đó chỉ là vô tâm kéo một thiếu niên lạc đường đi mà thôi. Hắn giơ cổ tay lên nhìn thời gian một chút, phát hiện mới hơn mười giờ sáng, xem bộ dáng cô ấy bây giờ không ngủ mấy giờ liền là vẫn chưa tỉnh lại, làm cho bọn ngồi không mà chờ như vậy thật sự rất nhàm chán, nhìn thấy bên cạnh gường của Nguyệt Nguyệt còn một chiếc gường khác, hắn nhẹ nhàng tiêu sái đi qua nằm lên, hắn cũng chuẩn bị thiêm thiếp một lát, chờ lúc Nguyệt Nguyệt tỉnh lại liền thấy được hắn. Lúc này ba người ở trong phòng ngũ vẫn chưa biết chuyện Nguyệt Nguyệt ra ngoài mua này nọ vẫn chưa trở về, đợi ba người biết đến thì có lẽ cô đã chết rồi cũng nên. Mà Nguyệt Nguyệt đang ngủ say cũng tuyệt đối thật không ngờ, bởi vì cô này hôn mê mà gặp An Lạc Phi… hai người bọn họ tuyệt đối là cuốn trong chăn không nghe chuyện bát quái. Không biết ngủ bao lâu, Nguyệt Nguyệt rốt cục tỉnh ngủ, mơ hồ mở hai mắt ra, mông lung nhìn trần nhà, phản ứng đầu tiên chính là, đèn vì sao sáng như vậy? Phản ứng thứ hai, phòng ngủ của mình mới thay mới đèn trang trí khác hay sao? Còn rất đẹp mắt nha. Hai ý tưởng này vừa mới xuất hiện liền đem cơn buồn ngủ của cô đánh bay mất, cô nhớ được là hình như mình đi ra ngoài mua đồ ăn đi? Tiếp đó hình như có người hướng chổ cô đi lại, tiếp theo… tiếp theo cô bị bóng đêm tập kích mà hôn mê bất tỉnh? Cô bây giờ vẩn ở trường đi? Cô dùng sức ngồi dậy, kết quả vừa đứng lên đã cảm thấy đầu một trận đau đớn mãnh liệt, khiến cho cô đau “Tê” một tiếng. Cô đưa tay sờ đầu một chút, phát hiện trên đầu cư nhiên có một cái trứng gà lớn như vậy, chẳng lẽ có người thừa dịp cô lúc cô ngũ mà đánh cô sao? Vì sao đầu lại có một cái trứng to thế này? ( Tgiả: Nguyệt Nguyệt đồng học ngươi quên là vì sao ngươi té xỉu à? Ngươi nên trách bản thân không cẩn thận chứ đừng nghĩ người khác đánh mình như thế chứ! ) Lúc cô bị đau la lên thì An Lạc Phi cũng đã tỉnh lại, nhưng là hắn vẫn chưa lên tiếng, mà là nhìn xem Nguyệt Nguyệt vừa tỉnh lại có bộ dáng mơ hồ thì ánh mắt xẹt qua tia cười. Nguyệt Nguyệt chịu đựng đau đớn dùng sức xoa cái trứng trên đầu, hy vọng có thể nhanh chút đem nó làm mất đi. Một lát sau cô cảm giác được cái trứng kia có hơi hơi nhỏ đi, mới nhớ tới nhìn đồng hồ xem thời gian một chút, tiếp theo lại là một tiếng hô nhỏ, vì hiện đã hơn bốn giờ chiều rồi, cô buổi sáng mười giờ đi mua này nọ thì té xỉu, chẳng lẽ cô đã ngủ ở chỗ này hơn sáu giờ rồi sao? Trời ạ! Cũng không biết mấy người trong phòng ngủ có đi ra ngoài tìm mình hay không a? Nguyệt Nguyệt nghĩ đến đây, chạy nhanh xuống giường mang giày xong liền hướng cửa phóng đi, tay vừa chạm đến đến tay nắm cửa thì phía sau truyền đến giọng nam lành lạnh nói: “Cô định như vậy liền đi luôn sao?” (A Tử: lúc này chưa thân thiết mấy, nên cứ xung hô bt nhá.) Nghe được phía sau truyền đến tiếng nói thì Nguyệt Nguyệt nhanh chóng quay đầu, lúc này cô mới phát hiện, ngay trên chiếc giường bên cạnh mình còn có một người con trai, có thể là do vừa tỉnh ngũ nên cả người đều mang theo hơi thở lười nhác, làm cho khuôn mặt vốn là anh tuấn càng hiển yêu nghiệt hơn. Nguyệt Nguyệt nhìn gương mặt này còn cảm thấy rất quen mặt, có điểm giống như ở nơi nào đó đã gặp qua a. Bất quá này ý niệm này trực tiếp bị Nguyệt Nguyệt phủ định đi, âm thầm nghĩ cô gần nhất là thế nào? Thế nào mà nhìn thấy mọi người lại cảm thấy điều quen mặt vậy chứ? Ngày đó nhìn thấy Lý Kiện cũng thế. An Lạc Phi nhìn Nguyệt Nguyệt cau mày ở nơi đó ngẩn người, hắn miễn cưỡng ngồi dậy xuống giường, chậm rãi hướng cô đi đến. Vốn đang ngẩn người Nguyệt Nguyệt nhìn thấy hắn đi về phía mình, cô kinh hoảng hỏi: “Anh, Anh nghĩ làm cái gì?” An Lạc Phi thấy Nguyệt Nguyệt như là đề phòng cướp, khóe miệng co giật một chút, thân thủ đẩy cô đến dựa lưng vào cửa, hai tay chống vào cửa, khóe miệng gợi lên nụ cười quỷ dị hỏi: “Cô nói muốn ta làm cái gì?” Mà khi hắn nói ra câu này hàm răng hình như va vào nhau nghe kẻo kẹt! Nguyệt Nguyệt lúc này dùng sức theo dõi gương mặt hắn, vừa rồi hắn nằm ở trên giường thì không có cảm thấy quen thuộc lắm, hiện tại hắn đứng lên hơn nữa cách bản thân rất gần, lại càng cảm thấy hắn quen mặt. Nguyệt Nguyệt đột nhiên mở miệng nói: “Hình như là chúng ta đã gặp nhau ở đầu rồi thì phải? Anh nhìn rất là quen a!” An Lạc Phi vốn đang tà ý mĩm cười thì sau khi nghe xong câu nói của Nguyệt Nguyệt thì gương mặt tuấn tú đột nhiên cứng lại, nghĩ đến việc nha đầu này cư nhiên không biết hắn? Nghĩ đến đây hắn đột nhiên cúi thấp người nhìn mặt cô nói: “Tôi gọi là An Lạc Pho! Em ở sân thể dục té xỉu là tôi ôm em tới đây!” An Lạc Phi? Nguyệt Nguyệt nghiêng đầu qua nghĩ một chút, đột nhiên ‘ a ’ một tiếng nhìn hắn: “Anh là An Lạc Phi một trong ba vị vương tử kia sao?” Tuy rằng An Lạc Phi đang nhíu mày thì nghe được câu nói kia, liền cũng gật đầu một cái xác định câu hỏi mà câu đã hỏi. Nguyệt Nguyệt lúc này tin tưởng mình là hiểu lầm người ta, vừa rồi lúc ngủ thì luôn có cảm giác có một người con trai luôn ở bên cạnh mình, làm cô có chút sợ hãi, lúc này cô nhẹ nhàng mở miệng nói: “Thực xin lỗi a, là tôi hiểu lầm anh!” Hắn nhàn nhạt nhíu mày nói: “Biết là sai lầm rồi sao?” “Ân!” Nguyệt Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu một cái. “Vậy đi thôi!” Sau khi nói xong hắn buông cô ra dẫn đầu mở cửa đi ra ngoài. Đi, đi thôi? Đi đâu a? Nguyệt Nguyệt không hiểu đi theo hắn đi ra khõi phòng nghỉ. Đi được vài bước Nguyệt Nguyệt đột nhiên có phản ứng, nghĩ là tại sao mình phải đi theo hắn a? Cô liền dừng bước lại kêu lên: “Kia, cái kia, nếu không có việc gì thì thì tôi muốn về trước, hôm nay cám ơn anh!” Sau khi nói xong Nguyệt Nguyệt liền chuẩn bị xoay người rời đi. Nhưng vào lúc cô xoay người bước đi thì người nọ liền mở miệng nói một câu làm cô đứng yên tại chổ. Chỉ nghe được thanh âm thanh lãnh nói: “Lời cảm tạ của cô thật sự không có thành ý!” ”A?” Nguyệt Nguyệt quay đầu nghi hoặc nhìn hắn, làm cái gì thì mới kêu có thành ý a? Nhìn thấy bộ dạng không hiểu của Nguyệt Nguyệt, hắn nhíu mày nói: “Buổi sáng ôm cô đến phòng nghĩ, nên bỏ hoc, đương nhiên cũng không có ăn cơm trưa!” Nói như vậy thì nha đầu này hẳn là đã hiểu đi? Nghe được lời của hắn Nguyệt Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ nói: “A! Thì ra là anh muốn tôi đi đến chổ giáo sư để giải thích dùm đúng không?” Cô hại hắn không đi học, nên là hẳn là cùng hắn cùng đi giải thích một chút. An Lạc Phi trên mặt vốn mang biểu cảm lạnh nhạt sau khi nghe câu đó liền có điểm vặn vẹo, hắn nâng lên tay phải đưa lên che miệng chống đỡ ho khụ nói: “Tôi đói bụng… không mang bóp tiền, cô mời tôi đi ăn cơm!” Sau khi nói xong liền bước nhanh đến bên cạnh cô, tự nhiên bắt lấy cánh tay của cô hướng về phía cổng trường mà đi. Bởi vì hiện tại đã hơn bốn giờ chiều, trong trường học lượng học sinh rất nhiều, mọi người nhìn thấy cảnh An Lạc Phi lôi kéo Nguyệt Nguyệt hướng cổng trường mà đi, cũng không dám tin nhìn của bọn họ! Thậm chí có mấy nữ sinh dùng sức xoa hai mắt của mình, là do các cô hoa mắt sao? Buổi sáng vốn là có tin đồn đãi là An Lạc Phi mang theo một cô gái đến phòng y tế, các cô lúc đó đánh chết cũng không tin. Trước kia An học trưởng không phải là không cho nữ sinh tới tới gần à? Nhưng là trước mắt một màn này… Nguyệt Nguyệt thẳng đến lúc khi cùng An Lạc Phi ăn cơm xong, cũng chưa kịp phản ứng được vì sao cô lại mời hắn ăn cơm a? Hơn nữa hắn đưa cô đến phòng y tế xong thì lúc đó cũng có thể rời đi mà? Vì sao lại phải chờ ở nơi đó? Chính hắn cũng ở nơi đó ngủ a, vì sao còn muốn lừa gạt mình một bữa cơm chứ? Nhất là cái tên kia toàn gọi những món mắc tiền làm hầu bao của cô có điểm xuất huyết! Nghĩ đến đây sau Nguyệt Nguyệt ai oán trừng mắt cái tên đã ăn uống no đủ bên kia! Thở phì phì nói một câu đúng đắn với hắn: “Được rồi! Cơm cũng mời anh ăn xong rồi, tôi muốn trở về!” Dứt lời xong liền nhanh chóng rời đi, không cho hắn lại có cơ hội phản ứng, miễn cho cái tên kia lại nhân cơ hội lừa gạt cô. An Lạc Pho đứng ở tại chỗ nhìn bóng lưng Nguyệt Nguyệt rời đi, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt! Thực cho rằng chạy thoát sao? Khi Nguyệt Nguyệt về tới phòng ngũ, cư nhiên phát hiện ba người trong phòng vẩn còn đang ngũ rất ngon, từ đầu tới cuối cũng không có phát hiện cô chưa trở về phòng ngủ, Nguyệt Nguyệt chu miệng trừng mắt nhìn ba người một chút, cuối cùng lại bò lên trên trên giường mình tiếp tục ngủ bù.