Chơi game, trói đại thần

Chương 6 : Tìm được rồi

Edit: A Tử Lôi Ngạo trong lòng hồi hộp, chính mình theo đuổi Thôi Tuyết hơn hai năm rồi, làm thế nào vẩn không làm cho người ta nói chuyện cùng mình, thật vất vả trong trò chơi rốt cục cũng có điểm tiến triển, đừng nói giúp luyện tới cấp 80, 800 cấp củng có thể đi, vì cô chuyện gì hắn cũng sẽ đi làm. “Học trưởng, Lam Nguyệt Lệ chính là Nguyệt Nguyệt. Tuyết nhờ ngươi chiếu cố chính là cô ấy. Ngươi chỉ cần lúc chúng ta không có ở bên cạnh bảo hộ cô ấy thì giúp chúng ta bảo hộ cô ấy đến khi cô ấy đến cấp 80 là được.” Bảo Nhi trực tiếp đem nhiệm vụ nói cho Lôi Ngạo. Đột nhiên, nghĩ đến cái gì đó lại dừng một chút nói chuyện riêng cùng hắn giải thích nguyên nhân. [Mật] : “học trưởng, ngươi cũng thấy đấy, Nguyệt Nguyệt chính là người chơi có được Ngạo Thiên thần đao, mà bây giờ khắp Server nơi nơi đều đang tìm cô ấy để hỏi mua hoặc là thuyết phục cô ấy bán Ngạo Thiên thần đao.” [Mật] : “nếu không nghĩ bán thì cứ trực tiếp nói cho bọn hắn biết nói không bán không được sao? Vì sao còn cần người khác bảo hộ? “ [Mật] : “ngươi có biết 《 tiêu sái Tam Thiếu 》 là ai chăng? NND hắn chính là bạn trai trước kia của Nguyệt Nguyệt, bắt cá hai tay coi như xong, còn gọi Nguyệt Nguyệt có bản lĩnh thì vào trong trò chơi tìm người giàu có mà dựa cho hắn xem.” [Mật] : “hơn nữa hắn bây giờ còn không biết Lam Nguyệt Lệ là Nguyệt Nguyệt, hắn chạy tới nói chuyện riêng với Nguyệt Nguyệt nói nếu không đem vũ khí bán cho hắn, hắn sẽ đem Nguyệt Nguyệt đánh trở về cấp 10, về sau đừng nghĩ luyện cấp được nữa.” [Mật] : “nguyên lai là hắn a? Thực nhìn không ra hắn là người như vậy a, về sau các ngươi không có ở bên cạnh học muội Nguyệt Nguyệt liền giao cô ấy cho ta đi. Bất quá ngươi cần phải nhớ rõ ở trước mặt Tuyết giúp ta nói tốt vài câu a ~!” Bảo Nhi cùng Lôi Ngạo nói xong nhìn đồng hồ thì đã gần rạng sáng, nói câu chúc ngủ ngon xong đều tự logout đi ngủ. Nhưng mà lúc này cuộc sống về đêm mới chính thức bắt đầu. Trong quán bar, mọi người tụ lại một chỗ trò chuyện về những chuyện phiền não ban ngày. Trong sàn nhảy nam nữ trẻ tuổi điên cuồng chuyển động thân thể của chính mình, phóng thích ra nhiệt tình của bọn họ. Trong một góc phòng mờ tối, trong một phòng trang nhã có ba người ngồi. Ngồi ở đối diện hai người chính là nam nhân áo trắng thoạt nhìn hai mươi tuổi nhưng lại cho người ta cảm giác là người đứng đầu trong ba người, tóc ngang tai, tai trái đeo một chiếc bông tai có đính lam ngọc, áo sơ mi trắng cổ áo hơi hơi rộng mở, cổ tay áo vén đến cánh tay, lộ ra làn da màu tiểu mạch, ánh mắt thâm thúy hữu thần, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khêu gợi, mọi thứ hết thảy phối hợp cùng một chỗ, làm cho người nam nhân này giống như là tác phẩm chính tay Thượng Đế tạo ra. Tuy rằng hắn thoạt nhìn cả người tản mát ra hơi thở lạnh như băng, hơn nữa lại rất thờ ơ, nhưng nam nhân tuấn mỹ như thế đã làm cho các cô gái trong quán bar đêm nay đều vì hắn mà mỗi một cái động tác điều điên cuồng. nam nhân áo trắng bưng lên ly rượu, ly rượu trên tay nhè nhẹ lắc lư, ly rượu có đá không ngờ có thể phát ra âm thanh thanh thúy leng keng. Nâng ly đưa tới bên miệng nhấp một miếng, nhìn thấy động tác khiêu gợi này tất cả các cô gái gần đó miệng khô bỏ nóng nảy liếm liếm môi. Người nam nhân này mỗi một cái động tác đều là như vậy mê hoặc người khác. Uống một ngụm rượu xong hắn buống cái ly xuống, nhìn nữ nhân chung quanh ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, hắn nhíu lại lông mày lạnh lùng mở miệng nói: “Vì sao hẹn ở trong này?” Hai người nghe xong lời của hắn, đồng thời liếc mắt, người kia vẫn là như vậy chán ghét nơi có nhiều con gái. Trương Hàn cợt nhả đáp: “Lão đại, là ngươi nói tùy tiện tìm một chỗ a, nơi này cách trường học gần nhất rồi, liền hẹn nơi này a!” “Kêu người trong bang không cần tìm nửa, người ta đã tìm được rồi.” “A —— tìm được rồi, như thế nào nhanh như vậy?” Cái này Triệu Đình Hiên cùng Trương Hàn hứng thú hỏi, hắn không phải mấy giờ trước mới nói là kêu mọi người giúp tìm người sao? Như thế nào nhanh như vậy liền tìm được đi? “Trong lúc vô tình mà tìm được, cô ấy chính là người hôm nay có được cái vũ khí kia.” nghe được lời của hắn sau, Trương Hàn ánh mắt trừng lên muốn lồi ra, lắp bắp nói : ”Không, không phải đâu? Ngươi không phải nói cô ấy là người mới chơi phải không?” An Lạc Phi liếc mắt đưa tình giây lát hiện lên tia mỉm cười, hắn thản nhiên mở miệng nói: “Hẳn là trùng hợp đi.” vẫn chưa mở miệng Triệu Đình Hiên, uống xong rượu trong ly mới mở miệng nói : “Ngươi đêm nay hẹn chúng ta ra đây là có chuyện gì?” ”Lão già phái ta đi Newyork giúp lão xử lý một chút sự tình bên chi nhanh công ty bên đó một chút!” ”Lão đại vậy ngươi đi rồi, còn nửa tháng nửa là trận đấu trong trò chơi đã bắt đầu làm sao bây giờ?” Trương Hàn thuận miệng hỏi câu. An Lạc Phi khiêu khiêu lông mày nói : “Một tuần sau ta liền đã trở lại.” sau đó đem số điện thoại đưa cho hai người. Triệu Đình Hiên đầu đầy hắc tuyến nói: “Ngươi còn chưa nói đêm nay hẹn hai người chúng ta đến đây làm gì?” ”Trong khoảng thời gian ta không có ở đây giúp ta coi chừng cô ấy.” A, coi chừng? Có biến a! Triệu Đình Hiên vẻ mặt bỡn cợt nhìn của hắn nói : “Ngươi không phải chán ghét con gái sao? Vì sao đối với cô ấy khác thường như vậy?” Nghe được lời của Triệu Đình Hiên, Trương Hàn cũng là vẻ mặt tò mò nhìn An Lạc Phi, bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên nên lấy hiểu biết của bọn họ, chuyện này tuyệt đối tuyệt đối không đơn giản a ~! An Lạc Phi ánh mắt lạnh như băng quét qua hai người một cái nói: “Không nên hỏi nhiều như vậy, các ngươi chỉ cần trong thời gian này đừng để đám côn trùng tới gần cô ấy là được.” Hai người hai mặt ngó lẫn nhau, nếu bây giờ còn nói không có gì thì đánh chết hai người bọn họ cũng không tin, từ chuyện kia, An Lạc Phi đối với con gái vô cùng phản cảm đến nổi không phải là phản cảm bình thường, trừ mẹ cùng muội muội của hắn có thể tiếp cận hắn, các cô gái ở bên ngoài đừng mơ tưởng tới gần hắn một thước. Lần này cư nhiên khác thường chạy tới chủ động đi tìm một cô gái, còn gọi bọn họ hỗ trợ coi chừng cô ta. Trương Hàn nghĩ đến cái gì đó, cười cười nói : “Kia vạn nhất người ta không cần thì sau?” Nghe lời của hắn sau, vốn vẻ mặt lạnh như băng của An Lạc Phi đột nhiên trên mặt giật một chút nụ cười tà khí, môi mỏng nhẹ nhàng phun ra một câu: “Mời cô ấy đối với ta phụ trách.” A a a? ? ! ! ! ! Thứ Bảy, buổi sáng trong trường học nơi nơi một mảnh im lặng, đều là bởi vì buổi tối ngủ trễ, hiện tại trong sân trường thưa thớt vài người, cầm bọc lớn bọc mang đồ ăn sáng đem về. Mọi người trong phòng của Nguyệt Nguyệt không ai ra khỏi cửa. “Đều nói các ngươi giúp ta mang về phòng ngủ tốt lắm thôi! Người ta còn muốn ngủ một lát .” Nguyệt Nguyệt nhu nhu hai mắt không mở ra được, ủy khuất kêu thầm . “Cậu nghĩ sẽ ngủ thành heo à? ngươi đi ra ngoài hai vòng cho tỉnh ngủ đi, mọi người như thế sao có tinh thần chơi trò chơi?” Chung Đình nhìn đến bộ dạng ủy khuất của Nguyệt Nguyệt cảm thấy cô đang nén giận, nhịn không được bắt lấy đầu nhỏ của cô hung hăng xoa nhẹ vài cái. Đột nhiên Hàn Bảo Nhi hét lên một tiếng, làm cho mọi người hoảng sợ, cơn buồn ngủ của Nguyệt Nguyệt đột nhiên không biết bay đi đâu mất ~~ ”A ~ a. . . . . . Người kia có phải hay không An học trưởng? Rất đẹp trai a ~! ! !” Bảo Nhi hai tay đang nâng cầm vẻ mặt háo sắc nhìn học trưởng anh tuấn ở cổng trường, người kia đang chuẩn bị ngồi lên xe thể thao, nghe được Bảo Nhi thét chói tai xoay người nhìn, ánh mắt đảo qua Nguyệt Nguyệt, nhìn đến mái tóc dài hỗn độn của Nguyệt Nguyệt, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên vẻ tươi cười. Sau đó xoay người lên xe lái xe rời đi, chỉ để lại ở cổng trường học một đám người ngây ngốc. “Hắn… hắn… hắn… hắn… An học trưởng a. . . . . . Hắn vừa rồi là hướng ta cười sao?” Bảo Nhi, mê mang hỏi ba người bên cạnh ~! An học trưởng thật sự nở nụ cười? Rất đẹp trai a~! !