Chơi game, trói đại thần
Chương 41 : Ngươi dựa vào cái gì?
Edit: A Tử
Người con trai kia vừa vào cửa chính, liền cảm giác được toàn bộ mọi người trong phòng ánh mắt điều quét về phía hắn, hắn giống bình thường trực tiếp hướng vị trí kia đi tới, sau khi ngồi xuống hắn nở nụ cười lưu manh chào hỏi : “Nha ~~ tất cả mọi người điều đến đông đủ sao? Thế chuẩn bị bắt đầu đi!”
Từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc hắn điều không có liếc mắt qua chổ An Lạc Phi đang ngồi ở vị trí chủ vị lấy một cái, mà có lẽ là hắn căn bản cũng không có phát hiện hôm nay nhiều hơn một người chính là An Lạc Phi.
Ngồi ở bên cạnh An Lạc Phi là quản lý tài vụ và quản lý nghiệp vụ điều đang đổ mồ hôi lạnh, nhất là nhìn thấy An Lạc Phi vẫn đang thâm trầm tươi cười, cũng làm cho bọn họ cảm thấy lông tơ trên người dựng lên cả.
Phó tổng tài được phân đến công ty vài ngày như vậy gương mặt vẩn luôn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, mà lúc này đột nhiên cười làm cho người ta cảm thấy luống cuống cùng hoảng sợ a!
Nhưng mà An Lạc Phi lúc này tâm tình lại vô cùng tốt, hội nghị mở ra hôm này là hội nghị quan trọng cuối cùng, như vậy hắn hẳn là có thể đi trở về, không biết cái nha đầu kia thế nào rồi.
Phòng họp không khí cứ như vậy yên lặng quỷ dị, ai cũng không dám mở miệng nói chuyện trước, cuối cùng cũng không biết là ai chịu đựng không nổi không khí im lặng như vậy, mở miệng lắp bắp nói đánh vỡ không khí: “Phó… phó tổng tài, chúng ta không phải là nên bắt đầu hội nghị rồi chứ?”
Nghe được người nọ Cà Lăm lời nói, An Lạc Phi chính là lông mi gảy nhẹ, tùy ý ngẩng đầu nhìn mắt người nói chuyện, nhìn đến bản tên trước ngực người nọ, trên đó viết quản lý phòng kế hoạch Vương Thành vĩ, thoạt nhìn khoảng bốn mươi mấy tuổi, dáng người có chút béo, lúc này hắn thấy ánh mắt tìm hiểu của An Lạc Phi, khẩn trương từ trong túi quần lấy ra một chiếc khăn tay, nhìn An Lạc Phi không tính mở miệng nói, mồ hôi lạnh trên trán hắn không ngừng tiết ra.
Lúc này mọi người chỉ dám ở trong lòng thay quản lý phòng kế hoạch cầu nguyện, ai cũng không dám nhảy ra giải cứu cho hắn hắn, dù sao hiện tại mọi người điều là chuyện nhà ai nấy lo, ai dám nhảy ra ép buộc phó tổng tài a?
Nhưng mà quản lý phòng kế hoạch tại lại lấy máu chó xối vào đầu, ngươi nói hắn bình thường ở trong công ty kiêu ngạo cũng thôi, hôm nay trước mặt phó tổng tài lại còn có thể như thế.
Hơn nữa không biết là vì sao muốn nhảy ra hoà giải đây? Hắn đây là thật muốn cho chính mình hai cái tát tai, ai bảo miệng hắn lại nói nhiều như vậy a! Mọi người nhìn nhau nghĩ thầm: “bây giờ là như thế nào a?”
Phó tổng tài hắn giống như một chút ý định bắt đầu họp cũng đều không có, chẳng lẽ cứ giằng co như vậy mãi sao? Mà cái người đi muộn kia, như là không một chút cảm giác được trong phòng hội nghị không khí thật quỷ dị, cùng An Lạc Phi phóng đi ra áp suất thấp giống nhau. Hắn ngồi ở chỗ ngồi của mình nhàn nhã nghịch điện thoại, nhưng lại thường thường truyền ra một tiếng cười nhẹ.
Ngồi ở cách hắn vài cái vị trí là Niếp Dũng, hiện tại hận không thể đi qua đem đứa con trai này bóp chết, tiểu tử này đôi mắt thực sự không dùng đến sao? Ngay cả nơi này nhiều hơn một người cũng không có phát hiện ra sao?
An Lạc Phi ngón tay có tiết tấu gõ mặt bàn rốt cục ngừng lại, nụ cười trên mặt càng phát ra tràn ngập tà khí, khóe môi nhếch lên cười, ánh mắt lại tràn đầy khí lạnh như băng, thoải mái bỏ lại một câu: “Nguyên lai chi nhánh công ty bên này chính là như vậy đưa vào hoạt động?.”
Nghe được lời nói của An Lạc Phi, Niếp Dũng hoảng sợ ngẩng đầu, nơm nớp lo sợ hồi đáp: “Hắn bình thường không phải như thế!”
Bất quá lúc hắn đang nói những lời này, trong phòng hội nghị có một đám người trong lòng đối với chuyện này là cười lạnh liên tục, rõ ràng là bình thường đều là như vậy, ỷ vào cha mình là tổng giám đốc công ty bên này, mà tổng công ty lại chưa phái người đến đây giám sát, Niếp huy ở trong công ty có thể nói là, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Nghe qua lời của hắn, nụ cười trên mặt An Lạc Phi nháy mắt thu lại, gương mặt anh tuấn bị che bởi lớp sương lạnh, ánh mắt lạnh như băng nhìn hướng Niếp Dũng nói : “Ý của ông là ánh mắt ta không dùng được, nhìn qua cũng không phải là như vậy chăng?”
Thanh âm của hắn lạnh như hàn băng của đem Niếp Dũng hù sợ tới mức cả người run lên, vội vàng cúi đầu kích động nói: “Ta, ta không phải ý tứ này!”
Nghe thấy An Lạc Phi và Niết Dũng nói chuyện, cái người đang cúi đầu chơi di động kia, lúc này mới ngẩng đầu nhìn bọn họ, hắn cũng không có ý muốn tìm hiểu tại sao lại nhiều hơn một người! Hơn nữa cha hắn bình thường ở trong công ty uy phong mười phần nha, nhưng mà cư nhiên đối với một thanh niên khoảng chừng hơn hai mươi tuổi lại có bộ dạng nơm nớp lo sợ.
An Lạc Phi liếc mắt một cái nhìn thấy gương mặt hiển nhiên của hắn, khó trách lão nhân kia muốn hắn qua đây giúp công ty thay da đổi thịt! Người giống như phế nhân lại còn nuôi ở trong công ty, nghĩ đến đây hắn lại nhìn thoáng qua Niếp Dũng.
Ngay lúc đó Niếp Dũng bị hắn nhìn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn nói năng có khí phách lời nói giống như không thể trái nghịch ý chỉ: “Gọi hắn thu thập này nọ rồi đi phòng tài vụ bộ kết toán tiền lương! công ty AJ chưa bao giờ cần tới phế nhân!”
Lời vừa nói ra trong lòng tất cả mọi người trong phòng hội nghị đều là thống khoái, bình thường tên tiểu tử này ở trong công ty xưng vương xưng bá, quả thực không coi ai ra gì tới cực điểm, thuần túy chính là lấy không tiền lương, còn chiếm vị trí phó quản lý. Làm cho một đám người cố gắng phấn đấu, bất kể cố gắng thế nào đều bị áp bách không thể ngẩn đầu được.
Niếp Huy nghe được người kia cư nhiên làm cho cha mình cho mình thôi việc, trước mắt bao người hắn đột nhiên liền ‘ ba ’ một tiếng chụp bàn đứng lên, kiêu ngạo hướng An Lạc Phi quát: “Ngươi cho là ngươi là ai a? Bảo ta thôi việc? Ngươi không biết mẹ ta là vợ bé của An Lâm Nhiên sao?”
Nghe đến đó mọi người mới hiểu được, vì sao hắn bình thường ở trong công ty có thể kiêu ngạo như vậy, nguyên lai là ỷ vào mình là dì nhỏ của ‘ Nhị thiếu gia ’ a! Muốn nói đến ‘ Nhị thiếu gia ’ này cũng không phải là tình huống phổ biến trong giới hào môn thế gia, không phải là bên ngoài có nhân tình rồi sinh đứa nhỏ thôi sao! Lúc này mọi người đối với Niếp Dũng quả thực cười nhạt rồi, cũng chỉ có nhân tài như vậy mới đi lấy loại chuyện như vậy mà ỷ thế hiếp người đi.
An Lạc Phi nghe qua ba chử An Lâm Nhiên, ánh mắt u ám lóe lên một cái, ngay lúc Niếp Huy tưởng rằng hắn sợ mình thì An Lạc Phi nhẹ nhàng gằn từng tiếng nói ra câu: “Thì tính sao? Hôm nay cho dù ông ta ở đây ở đây, ta cũng dám làm như thế! Hơn nữa hôm nay không chỉ muốn ngươi thôi việc mà cha của ngươi ~~Tổng giám đốc công ty AJ tại Newyork cũng sẽ bị yêu cầu tự nhận lỗi và từ chức, đây chính là mệnh lệnh của tổng công ty! !”
Lời này vừa nói ra mọi người đều là hít một hơi khí lạnh, toàn bộ đều khiếp sợ không thôi, có thật không? Bọn họ rốt cục có ngày nổi danh sao? Kỳ thật bên chi nhánh ở Newyork này có nhiều công nhân đều bất mãn hành vi bình thường của hai cha con Niếp Dũng ở trong công ty.
Nhưng là tổng công ty cách quá xa, cái gọi là là trời cao hoàng đế xa, bọn họ có cái gì bất mãn, cấp trên căn bản là không có người biết được, không nghĩ tới lần này phó tổng tài đến đây, cư nhiên khai trừ hai cha con bọn họ. Điều này thật sự là cho lòng người thật sảng khóa! Nha ~~! !
An Lạc Phi lúc này phát hiện, ở chổ kia có một người thanh niên đang ngồi xem rất bình tĩnh, xem chừng khoảng hai mươi lăm tuổi, ánh mắt là thiên về màu vàng nâu, diện mạo có chút anh tuấn, vừa thấy thì biết chính là cái con lai. Chính yếu chính là hắn tuổi còn trẻ như vậy lại ngồi cùng với các chủ quản cấp cao và lại bình tĩnh vững vàng hơn. Ánh mắt nhìn bảng tên trước ngực hắn một cái, người này thoạt nhìn rất là không tệ, có lẽ chọn làm người tiếp quản vị trí của Niếp Dũng cũng không tồi đâu!
“Ngươi dựa vào cái gì?” hắn rời đi vị trí của mình, vọt tới trước mặt An Lạc Phi, hai tay dùng sức nắm lấy cổ áo của An Lạc Phi, hai mắt trừng lên tựa như muốn ăn người trước mặt, phẫn nộ phát ra chất vấn.
Tên An Lạc Phi kia làm sao để mình biến thành cá mực trước mặt mọi người như vậy, lại còn muốn cha hắn tự nhận lỗi từ chức, bình thường hắn đã quen diễu võ dương oai, đây quả thực so với giết hắn còn khó chịu hơn.
Niếp Huy cũng không giống như cha hắn là người có đầu óc, bình thường hắn chỉ để ý vui chơi giải trí và có thể lấy tiền lương, cũng chưa từng chú ý qua chuyện tình của công ty, hiện tại ngay cả An Lạc Phi đứng ở trước mặt của hắn hắn cũng không nhận ra được.
(A Tử: tên N.H này đúng là dạng con ông cháu cha thik ăn chơi mà…, dám nắm áo Phi ca, chắc mún chết mau mau đây.)
An Lạc Phi dùng tay nắm cánh tay đang nắm cổ áo chính mình, nhìn thấy hắn bị đau buông ra chính mình ra, thản nhiên nhìn hắn một cái nói, hắn ngạo mạn nhìn chung quanh một tuần sau, thản nhiên vuốt cằm: “Cũng đúng, nếu ta chỉ nói là tổng công ty quyết định, ngươi khẳng định không phục!” Hắn tiếp theo lại chậm rãi bổ sung: “Như vậy bằng An Lạc Phi ta được chứ?”
An, An Lạc Phi? Hắn là An Lạc Phi? Niếp Huy nghe ba chữ kia liền suy sụp rút lui vài bước. Niếp dũng ở một bên cũng là nói không ra lời, chính mình dựa vào quan hệ của vợ mà bò lên vị trí ngày hôm nay, bình thường công ty bên này cũng là do hắn định đoạt, cho nên con của hắn Niếp Huy cho tới bây giờ vốn không có ăn qua đau khổ, không nghĩ tới lão nhân kia lần này lại phái An Lạc Phi tới đây.
Niếp Dũng đi qua lôi kéo Niếp Huy đang khiếp sợ cùng ngây ngốc, cùng nhau chật vật rời đi phòng họp. Trong phòng hội nghị mọi người câm như hến, lúc này An Lạc Phi thoạt nhìn toàn thân đều tản mát ra một loại hơi thở mang tên là nguy hiểm!
Tuy rằng An Lạc Phi ở tổng công ty chỉ là phó tổng tài, mà hiện tại còn đang đến trường, nhưng mà hắn lúc học trung học đã làm đóng cửa một công ty và sau đó thu mua nó, sau đó còn khiến nó nhảy vào top 50 công ty mạnh mất thế giới, mà những chuyện này toàn bộ nhân viên cấp cao hay thấp trong công ty AJ điều biết.
An Lạc Phi ánh mắt lạnh lẽo quét một vòng quanh tất cả mọi người, ánh mắt cuối cùng dừng ở trên mặt chàng trai trẻ kia, hắn thản nhiên mở miệng nói: “Ngươi tên gì?”
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
8 chương
351 chương
54 chương
602 chương
20 chương
104 chương