Chơi game, trói đại thần

Chương 19 : Dám luân bạch đại tẩu của chúng ta?

Edit: A Tử Mà lúc này trên kênh thế giới hoàn toàn náo loạn ngất trời! : “lau — lau —— lau, quá kinh khủng ‘ tam khắc tinh ’ liên hợp phát ra lệnh truy sát cùng tuyên chiến, xin hỏi bang《 ám sát 》 đến cuối cùng làm chuyện thiên lý bất dung tình gì a?” < Hòa Thượng Tối Ái Phiêu Nhu>: “bò. . Bò. . Đã chết! Tam khắc tinh ta xem trọng các ngươi a! Nên giúp giáo huấn bang ám sát một chút a! Quá kiêu ngạo rồi!” < Nữu Ngã Đâu Lí Hữu Đường >: “mọi người buổi chiều tốt lành, Phá Thiên Hội Bát Quái, phóng viên số 3 vì mọi người đưa tin, tin tưởng mọi người nhất định rất ngạc nhiên, tam khắc tinh phát cuồng rốt cuộc vì chuyện gì? Vậy thì phải nói đến việc hôm nay phát sinh một màn ở rừng sương mù. Đây chính là nguyên nhân dẫn đến lệnh truy sát làm cho mọi người hoảng sợ hôm nay.” : “ta cũng vậy tương đối hiếu kỳ! Muốn biết rồi, mau nói đi!” : “a a a a a ——Đại thần a ngươi xuất hiện a? Chạy nhanh chạy nhanh chụp ảnh chung.” < Tiểu Dĩnh Nhi>: “trời ạ, là đại thần a, ta cũng vậy muốn chụp ảnh chung!” < Hồng nhan khuynh thành>: “các ngươi đừng háo sắc quá được không? Không thể để cho chúng ta nghe chuyện gì xảy ra trước được sao?” < Nữu Ngã Đâu Lí Hữu Đường >: “căn cứ vào người đã chứng kiến tiế lộ, vừa rồi có người hướng ‘ Lạc Vũ Phỉ Phi ’ nói ‘ Lam Nguyệt Lệ ’ Đang ở rừng sương mù. Mà ‘Lạc Vũ Phỉ Phi’ dẫn theo mấy Viên đại tướng đi luân bạch ‘ Lam Nguyệt Lệ ’ .” : “vì sao ‘ tam khắc tinh ’ không đi cứu ‘ Lam Nguyệt Lệ ’?” : “đúng vậy, nghe nói các nàng không phải cùng ở chung phòng hay sao?” < Nữu Ngã Đâu Lí Hữu Đường >: “cái này thì có người tiết lộ cho ta, nên ta cũng chỉ biết đến thế a, ba người các nàng đang ở bản sao làm nhiệm vụ ra không được.” Lúc này nhìn kênh thế giới mọi người đang tán gẩu, phản ứng đầu tiên chính là vứt bỏ sự tình trên tay, đều vội vàng hướng đến rừng sương mù. Có một nhóm người, nhất là bang hội ‘ Thị Huyết ’ vội vàng nhất, bọn họ đã muốn nhịn không được muốn đem bang hội 《 ám sát 》toàn bộ luân bạch đến cấp 10, nghĩ đến Tả hộ pháp đối với bọn họ đã phân phó là thay bang chủ chiếu cố ‘ Lam Nguyệt Lệ ’ không nghĩ tới người được giao cho bọn họ chiếu cố đến bị người ta luân bạch, hơn nữa bọn họ là người cuối cùng biết được việc này, đám người này hiện tại mong rằng chính mình mọc them hai cái chân , như vậy mới có thể để cho bọn họ chạy nhanh tới rừng sương mù a! Nguyện chúa phù hộ bọn họ đuổi tới thì vẩn còn kịp cứu bang chủ phu nhân tương lai của bọn họ a! Cửa vừa đẩy ra ——! Lúc này Nguyệt Nguyệt đang cầm trên tay cốc nước, hít thở sâu một chút sau mới chậm rãi uống một hớp, dùng nước ấm trấn định nhịp tim đang đập quá nhanh của mình một chút, từ lúc phẫn nộ cho tới bây giờ coi như là bình tĩnh lại, nhìn màn ảnh thấy ‘ Lam Nguyệt Lệ ’ không ngã xuống rồi đứng lên. Nguyệt Nguyệt híp lại hai mắt, trong mắt hiện lên một tia ngoan quyết, lúc này Nguyệt Nguyệt trên mặt đã cởi biểu cảm ôn nhu không tranh không giành, Lưu Vũ Phỉ lần này xem như hoàn toàn đã chọc giận cô, cho dù là lần trước Trần Tuấn Kiệt mang theo cô ta xuất hiện ở trước mặt cô, cô cũng không có tức giận như vậy. Hôm nay hết thảy, cô sẽ trả lại gấp đôi lại trên người của cô ta! Nhìn thấy bốn người đứng bên cạnh, đều có gia huy của bang Ám Sát, mà cái người không ngừng hồi sinh chính mình chính là ‘ Mị Lực Tiểu Tiểu ’ cùng ông xã của cô ta ‘Vi Ái Si Cuồng’, còn có hai người kêu ‘ Mặc Thần ’ cùng ‘ Si Mị ’, nhìn ‘Si Mị’ Nguyệt Nguyệt có điểm không thể lý giải về người này, vừa mới bắt đầu là hắn mật cho chính mình nói cho cô biết trong đội có bốn người vẫn chưa bị bọn họ quăng ‘ thần chi thúc phược ’, làm cho bọn họ tránh được một kiếp, nhưng là hắn không phải cùng ‘Lạc Vũ Phỉ Phi’ cùng nhau đến sao? Tại sao phải giúp cô? Nguyệt Nguyệt vẫn không có cách giải thích cho điều này. Lắc đầu, lại nhìn nhìn kỷ tên ba người kia, Nguyệt Nguyệt thật sâu khắc ở trong đầu chính mình, dù sao mình về sau muốn báo thù cũng phải nhớ rõ tên mới được chứ. Thấy cấp bậc của mình từ cấp 37 đã sắp trở về cấp 13, Nguyệt Nguyệt gương mặt lại bình tĩnh thần kỳ, làm cho trong phòng ngủ ba người đầy cảm giác, cảm thấy da đầu run lên, Nguyệt Nguyệt lúc này các cô chưa bao giờ thấy qua, Vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh giống như là điềm báo bảo táp phong ba sắp nổi lên, bình tĩnh làm cho các cô cảm thấy không bình thường. Rốt cục —— Nguyệt Nguyệt hào đã bị luân bạch đến cấp 10, Nguyệt Nguyệt ngạo nghễ đứng ở trước mặt ‘Lạc Vũ Phỉ Phi’, châm chọc nói : “Như thế nào không luân bạch nửa rồi? Các ngươi không làm cho ta quay về cấp 0 a?” Lưu Vũ Phỉ nhìn thấy Nguyệt Nguyệt bị luân bạch về cấp 10 đột nhiên còn dám khiêu khích chính mình, chọc tức, vừa rồi mời cô mang bảo đao giao ra đây, kết quả không cẩn thận để bốn người kia chạy mất, lúc này mới luân bạch Từ Nguyệt Nguyệt, ai biết người ta căn bản không đem cô để vào mắt. Cô giận quá thành cười nói : “Nếu không phải hệ thống bảo hộ người từ cấp 10 trở xuống, ngươi cảm thấy ta sẽ để ngươi ở cấp 10 sao?” Nguyệt Nguyệt làm bừng tỉnh đại ngộ nói : “A nga — nguyên lai là như vậy a. Ý kia chính là bây giờ ngươi giết không được ta ?” Cô xem thấy ‘Lạc Vũ Phỉ Phi’ bởi vì giết mình đã biến thành tên màu đỏ, trong óc một chút hiện lên chút gì đó này nọ, nhưng là lại cảm thấy thoáng hiện quá nhanh mà không có bắt lấy. Ngay tại Nguyệt Nguyệt chuẩn bị trở về thành đi tìm bốn người trong đội, đột nhiên nghĩ tới. {chữ đỏ} khi bị giết sẽ làm rơi đồ đây này! Nghĩ đến việc này, khóe miệng nghiễm nhiên lộ vẻ tươi cười đầy tà ý, quay sang Bảo Nhi nhẹ nhàng nói ra câu: “Nói với người bên ngoài ‘Lạc Vũ Phỉ Phi’ {chữ đỏ} ở rừng sương mù.” Sau khi nói xong cũng không bất kể cô lúc này biểu tình có hay không hù đến ba người trong phòng ngủ, cô hiện tại biết chính mình giết không được ‘Lạc Vũ Phỉ Phi’ nhưng là cô sẽ không mượn đao giết người a! Nhìn đến Bảo Nhi nhắn tin cho vài người, Nguyệt Nguyệt chậm rãi vỗ vỗ quần áo chính mình không ngừng ngã xuống đất mà dính đầy tro bụi, khiêu khích mấy người: “Thật sự là thật là đáng tiếc, các ngươi hôm nay tìm đến ta mới cấp 37, đem ta giết còn 10 cấp ta cũng vậy rất nhanh có thể luyện trở lại, chúng ta ghi nợ tại đây, về sau nên chậm rãi tính a.” Nguyệt Nguyệt móc ra phù chú trở về thành chuẩn bị xé mở quay về, thì đột nhiên xuất hiện một đám người, nhìn từ xa Nguyệt Nguyệt liền nhìn thấy xông lên phía trước nghiễm nhiên là ‘ khí Vũ Hiên Ngang ’ bọn họ trên đầu điều có huy hiệu giống nhau, chẳng lẽ hắn và cái kia ‘ Hàn Lâm Học Sĩ ’ cũng tới? Suy nghĩ đó vụt qua làm tay đang cầm phù chú bỏng nhiên tê liệt, quyết định xem bọn hắn lại đây làm cái gì. Ai ngờ xa xa một ít người, không nói hai lời trực tiếp tung ra vài cái ‘ thần chi thước phược ’ lên trên người bọn ‘Lạc Vũ Phỉ Phi’, làm cho bọn họ không kịp phản ứng. ‘khí Vũ Hiên Ngang’ lúc này từ đám người đi ra, nhìn thấy năm người bị định trụ, vốn là sắc mặt có vẻ lãnh tuấn (anh tuấn + lạnh lẽo), lúc này càng thêm sẳng giọng . Đối với mấy người phía sau nói : “Luân bạch bọn họ.” Dứt lời hắn mới đi đến Nguyệt Nguyệt bên người nói : “Thực xin lỗi, chúng ta mới nhận được tin tức, nên đã đến chậm!” Nguyệt Nguyệt hơi sửng sờ, không nghĩ tới bọn họ là chạy tới đây giúp mình, rất cảm kích hắn nên cô khẽ cười nói : “Không có việc gì, ta cấp bậc không cao, luân bạch xong vô cùng mau có thể luyện trở lại .” ‘Lạc Vũ Phỉ Phi’ nhìn đến người tới người trực tiếp đem bọn họ vây lại, còn nói muốn luân bạch chính mình, nhịn không được âm thanh hướng hắn kêu gào: “Luân bạch ta? Ngươi có biết ta là ai không? Có phải hay không các người không muốn chơi nửa?” kết quả người ta người tới trực tiếp ồn ào cười mở, trong đó một cái cà lơ phất phơ cầm kiếm nhảy ra ngoài, Nguyệt Nguyệt nhìn xuống tên người kia kêu ‘ Phong Cuồng Thạch Đầu ’. Chỉ thấy người nọ trên mặt tràn đầy đồng tình nhìn ‘Lạc Vũ Phỉ Phi’ nói : “Ta nói vị này obasan (A Tử: obasan nghĩa là bà nội trợ đấy ạ) ! Chúng ta cũng mặc kệ ngươi là ai, các ngươi nếu dám luân bạch đại tẩu của chúng ta, chẳng lẽ không có chuẩn bị là sẽ bị người ta luân bạch lại sao?” ”Đại tẩu?” mấy người trong bang Ám Sát đều là vẻ mặt mê mang, bọn họ khi nào thì luân bạch ‘ đại tẩu ’ của bọn họ rồi? Này nha cũng quá oan uổng đi? Ngươi nghĩ luân bạch chúng ta liền nói rõ đi, còn kiếm cớ như thế sao. Lúc này ‘Si Mị’ vẫn chưa mở miệng lên tiếng nói chuyện: “Nếu ta nhớ không lầm, ngày đó ‘khí Vũ Hiên Ngang’ cùng ‘Hàn Lâm Học Sĩ’ có kêu người tên Lam Nguyệt Lệ là đại tẩu.” ‘Si Mị’ giọng điệu cứng rắn nói ra, bọn họ vài người liền hoảng thần, ‘Lạc Vũ Phỉ Phi’ sắc mặt lại tái đi, vẫn lẩm bẩm nói: “Không có khả năng, không có khả năng, cô ta làm sao có thể cùng ‘ Huyết Sắc Dụ Hoặc ’ có quan hệ?” mà đội ngũ của cô hiện tại đang náo loạn thành một đoàn. {kênh đội ngũ}: : “bang chủ phu nhân làm sao bây giờ a? Lam Nguyệt Lệ là ngươi của đại thần, ta là do ngươi gọi đến hổ trợ a.” {kênh đội ngũ}: : “lão bà ngươi trước đừng nóng vội, xem xuống phỉ phi nói như thế nào a.” {kênh đội ngũ}: : “cái kia Lam Nguyệt Lệ thật sự là người của ‘ Huyết Sắc Dụ Hoặc’ sao?” {kênh đội ngũ}: : “người bang Thị Huyết ở chổ này nhiều như vậy, các ngươi sẽ không chính mình hỏi?” Trong đội mấy người bị Si Mị trào phúng, Vi Ái Si Cuồng trực tiếp nhịn không được tức giận, trực tiếp mở miệng hỏi mấy người… Thị Huyết kia giúp mọi người hỏi. : “đại tẩu các ngươi là Lam Nguyệt Lệ?” Vừa mới bắt đầu ‘Lạc Vũ Phỉ Phi’ còn cười nhạo nhưng nghe được câu hỏi của Vi Ái Si Cuồng, đều lộ ra biểu tình trẻ nhỏ dễ dạy. Hắn lưu manh cười cười mới mở miệng nói : “không tệ lắm! Nhanh như vậy tin tức đã tới được đây? Như vậy các ngươi cũng là chuẩn bị tự làm tự chịu?” Ngay lúc ‘Phong Cuồng Thạch Đầu’ còn muốn đả kích them một chút, ‘ Khí Vũ Hiên Ngang ’ không bình tĩnh mà đợi tiếp được nửa rồi, trực tiếp hướng mấy người còn lại kêu lên: “Nói các ngươi luân bạch bọn họ, không rõ sao? Còn ở đó làm cái gì?” Lời vừa nói ra mấy tên tiểu tử không dám ở nơi này nhiều lời nửa, tùy tiện hướng vài người chính phóng ra một đống kỹ năng. Nguyệt Nguyệt của chúng ta cố tình ở phía sau thiếu kiên nhẫn quát to một tiếng: “Đợi chút ——!” mọi người khó hiểu nhìn Nguyệt Nguyệt! Tiểu cô nương này gọi bọn hắn đợi chút làm cái gì? Cô chẳng lẽ không biết bọn họ là giúp cô báo thù sao? Nguyệt Nguyệt nhìn đến mọi người ánh mắt toàn bộ đặt ở trên người cô, hơi hơi cảm nhận được một tia mất tự nhiên, sau một lúc lâu mới ấp úng mở miệng nói: “Cái kia ——” mọi người thấy cô, rốt cuộc là cái gì? Chỉ nói cái kia chúng ta làm sao mà biết ngươi muốn nói gì đâu? ” Cái kia có thể hay không không giết Si Mị?” a ————! ! Mọi người đầu đầy mờ mịt