Chơi game, trói đại thần

Chương 13 : Ủy thác của thu hương

Edit: DOL Thu Hương nhìn chiếc nhẫn nam từng đeo trong tay ‘ hắn ’, không khỏi bi trong lòng , mình và hắn tách ra đã bao lâu? Hai mươi năm? Hai mươi năm sao mà lâu như vậy, cư nhiên hai mươi năm chình mình mới tìm một người có cốt cách giống mình, chờ suốt hai mươi năm, nhớ suốt hai mươi năm, cô nghĩ hết kiếp này cũng không có cơ hội gặp ‘ hắn ’, lại không ngờ có thể xuất hiện nữ chủ nhân của chiếc nhẫn. Nguyệt Nguyệt thấy Thu Hương nhìn chiếc nhẫn nam trong tay đến xuất thần, cũng không muốn quấy rầy nàng, chính là cầm lấy nhẫn còn lại trong hộp nhìn một chút, ai biết vừa mới cầm lấy chiếc nhẫn kia, nó lại hóa thành một màn sương khói màu tím quấn lên ngón áp út trên tay phải của mình, sau đó thành một chiếc nhẫn đính hạt màu tím , Nguyệt Nguyệt nhìn xuống dưới, dùng sức rút vài lần đều không lấy ra được, làm cho nàng sợ đến cháng váng. Thu Hương nhìn chiếc nhẫn màu tím mang trên ngón tay Nguyệt Nguyệt, trên mặt hơi hơi nở nụ cười. Cô xoa xoa nước mắt vừa chảy xuống, hỏi Nguyệt Nguyệt: “Tiểu cô nương, muốn nghe ta kể chuyện xưa không?” Haiz… ~~! ! Muốn bắt đầu giới thiệu nội dung nhiệm vụ sao? Nguyệt Nguyệt nhìn nhìn nhẫn trên tay, bất đắc dĩ ngồi vào chỗ kế bên người Thu Hương: “Ai, được rồi!” Nguyệt Nguyệt nghĩ thầm trong lòng, xem ra cái nhiệm vụ này không nhận không được rồi, ai bảo mình lại tự đeo nhẫn vào tay chứ, lấy cũng không lấy ra được, căn bản chính là bắt buộc trúng thưởng mà. Thu Hương cầm ấm trà trên bàn, rót cho mình và Nguyệt Nguyệt một người một ly, đưa cho một ly đến phía trước bàn Nguyệt Nguyệt, gọi cô dùng trà, đầu Nguyệt Nguyệt hiện ra hắc tuyến, NPC còn có thể rót nước cho mình uống? Rốt cuộc uống hay không uống đây? Nguyệt Nguyệt đưa tay cầm lấy, cư nhiên cầm lên được, Nguyệt Nguyệt đem nước uống xuống, chỉ nghe thấy hệ thống gợi ý một tiếng: Chúc mừng ngài dùng trà mà Thu Hương ngâm chế khiến cho ngài +3 thể chất vĩnh cửu! Nguyệt Nguyệt đầu nổi hắc tuyến ~! Không nghĩ tới lại còn có công hiệu như vậy, bó tay luôn, nếu vừa rồi mình không có uống…, có phải hay không liền bỏ lỡ? Thu Hương sau khi thấy Nguyệt Nguyệt uống xong trà mình rót, trên mặt hiện lên nụ cười hài lòng. Cô cũng cầm lấy một ly nhẹ nhàng uống một ngụm, sau đó mới nói : ” họ Tư Đồ của ta là gia tộc có từ rất lâu, phụ thân nói cho ta biết, gia tộc bọn ta tồn tại là để bảo vệ thượng cổ Thần Mộ (ngôi mộ cổ của một vị thần), mà chuyện đó rất ít người biết, gia tộc Tư Đồ canh giữa thật ra là một Thần Mộ bên trong có tới năm mươi tầng giống như mê cung vậy, ở bên trong mê cung tồn tại vô số kì trân dị bảo và bí tịch cực kì quý hiếm mà bên ngoài đã thất truyền, nhưng những thứ này cũng không phải mục tiêu thủ hộ của chúng ta, vật mà chúng ta chân chính thủ hộ là thứ khác, trong mê cung, ngay giữa phòng tế đàn có một vật đều khiến cho vua tam giới kiêng kị vũ khí 《 thí diệt 》, bởi vì trong thế gian này cũng chỉ có《 thí diệt 》là có thể giết chết vua tam giới. Vì vậy món vũ khí này làm cho vua tam giới đều phi thường sợ hãi, cho nên bọn họ phái thân tính của mình liên hợp lại tấn công vào Thần Mộ năm mươi tầng, bọn họ muốn cướp đi 《 thí diệt 》 và hủy diệt nó, làm như vậy bọn họ sẽ không còn nhược điểm nào nữa. sau khi ta và Hổ ca biết tin liền dẫn theo hầu hết người trong gia tộc Tư Đồ đến ngăn cản, nhưng —— nhưng mà kẻ địch thật sự rất mạnh.” nói tới đây giọng Thu Hương run run dừng một chút, nàng run rẩy hai tay đang cầm cốc nước đưa đến bên miệng uống một ngụm mới mở miệng nói tiếp: “kẻ địch thật sự rất mạnh, căn bản chúng ta cũng không có biện pháp ngăn cản, mọi người đa số đều chết dưới tay giặc, chỉ còn lại ta, Hổ ca và các trưởng lão . tận mắt thấy bọn họ sẽ đi lấy 《 thí diệt 》 . Lúc này trưởng lão nói, không thể để cho bọn họ mang đi nó, nếu Nhân giới không còn 《 thí diệt 》, như vậy vua tam giới sẽ thấy không có gì bận tâm. Mà lúc này chỉ còn duy nhất một phương pháp có thể ngăn cản những người đó rờ đi là đóng cửa mê cung, nhưng là cửa vào mê cung đã bị bọn họ phá hủy, lúc này linh giới đã không có biện pháp đóng cửa mê cung như bình thường. Chỉ còn lại có duy nhất một biện pháp, là phải —— là phải làm cho linh giới vô chủ, mạnh mẽ đóng cửa mê cung, cho nên ngay khi trưởng lão đưa ra biện pháp này, ta và Hổ ca đều đồng ý, tuy rằng chúng ta sẽ bị giam ở trong đó, nhưng là vì Nhân giới, chúng ta không còn lựa chọn nào khác, nhưng đã xảy ra một chuyện mà ta không bao giờ ngờ tới là, ngay lúc trưởng lão giúp ta và Hổ ca đem thần khí linh giới hủy đi, địa cung trong nháy mắt, hắn —— hắn dùng không gian thuận tiện đem ta cùng Hổ ca đưa đi, chính hắn lại lựa chọn cùng kẻ địch đồng quy vu tận (cùng nhau chết), chờ đến khi ta … tỉnh lại mới phát hiện, ta đã nằm ngoài cửa cung, nhưng là Hổ ca lại không đi ra —— ta nghĩ đi vào cứu hắn , nhưng là nhẫn cũng đã vô chủ, mở không ra địa cung .” Đầu Nguyệt Nguyệt đầy hắc tuyến khi nghe Thu Hương thuật lại chuyện xưa của bọn họ, trong lòng nhịn không được chửi : “thật đúng là câu chuyện đầy máu chó” (Dol: ý Nguyệt Nguyệt là chuyện quá nhảm), rất bội phục những nhân viên lập trình nội dung nhiệm vụ, trong một thời gian nháy mắt lại có thể đưa người vợ ra ngoài cửa cùng với cặp nhẫn, một người lại bỏ lại bên trong, còn làm cho người ta cách biệt hai mươi năm. Thấy Thu Hương bởi vì nhớ đến chuyện năm đó, hốc mắt nàng lại muốn rơi lệ, Nguyệt Nguyệt nhanh chóng cắt ngang lời Thu Hương nói sang chuyện khác: “Cho nên ngươi sẽ trở lại đây mở tiệm may tìm người có cốt cách thích hợp sao?” Thu Hương hai mắt đẫm lệ gật đầu, sau hai mươi năm cuối cùng ta cũng đợi được rồi, có lẽ tương lai không lâu là có thể đem Hổ ca cứu ra ngoài. Đột nhiên như nhớ ra cái gì, Thu Hương kéo tay Nguyệt Nguyệt, đem nhẫn nam đặt vào lòng bàn tay Nguyệt Nguyệt, nước mắt Uông Uông nhìn Nguyệt Nguyệt đồng học: “Tiểu cô nương, cầu xin ngươi giúp ta tìm chủ nhân của nhẫn nam này được không? Rồi cùng hắn đi Thần Mộ mở ra mê cung, giúp ta cứu Hổ ca ra, thuận tiện lấy《 thí diệt 》ra luôn, vua tam giới sắp thức tỉnh, Nhân giới cần nó.” Nguyệt Nguyệt vừa định đáp ứng, đột nhiên nghĩ Thu Hương có đề cập qua nếu muốn mở ra địa cung dường như phải đi năm mươi tầng a, cài mê cung lớn như vậy, ta lại là dân mù đường thì sao đi vào? Suy nghĩ một lát vẫn là lắc đầu nói: “Không phải ta không giúp ngươi, mà là ta mình là người mù đường làm sao có thể tới tầng năm mươi?” Nói tới đây lại nhớ ra một việc, Thu Hương nói Hổ ca của cô đã bị giam giữ hai mươi năm rồi, có thể chết đói ở bên trong rồi? “Cái kia —— ngươi nói ngươi và Hổ ca đã muốn xa nhau hai mươi năm rồi, vậy hai mươi năm hắn ăn gì?” Nguyệt Nguyệt ở trong lòng nói thầm, khả năng một ngàn phần trăm, sau mình đi chỉ tìm thấy một đống Bạch Cốt a! Thu Hương biết Nguyệt Nguyệt nghĩ cái gì, tùy tay lau nước mắt trên mặt nói : “Chuyện này ngươi không cần lo lắng , những người học võ như chúng ta đến một giai đoạn, căn bản là không cần ăn cơm .” Ah —— chẳng lẽ là thần tiên? Mới có thể không ăn cơm! “Nhưng là ta làm sao tìm được chủ nhân của chiếc nhẫn nam? Hơn nữa ta thật sự không biết đường!” Thu Hương thấy Nguyệt Nguyệt không có đáp ứng thỉnh cầu của mình có điểm sốt ruột rồi, nắm thật chặt tay Nguyệt Nguyệt nói : “Kỳ thật tìm người rất đơn giản , nhẫn nữ đã nhận ngươi làm chủ nhân rồi, chỉ cần chủ nhân của nhẫn kia xuất hiện ở bên cạnh ngươi, nó sẽ phát ra tử quang (A Tử: ánh sang màu tím), ngươi tìm không thấy đường, chủ nhân nhẫn nam có lẽ có thể tìm được, cầu xin ngươi được không?” Nguyệt Nguyệt thấy Thu Hương nhanh như khóc thành dạng này, bất đắc dĩ đáp ứng, ai bảo chính mình mềm lòng, nhìn nữ nhân chờ tình lang của mình suốt hai mươi năm, nhìn thế nào cảm thấy đáng thương a! sau khi Nguyệt Nguyệt nhận nhiệm vụ từ nơi Thu Hương liền chạy ra tiệm may tìm ‘ Khí Vũ Hiên Ngang ’, ai biết tìm vài vòng cũng không còn nhìn thấy bong người, Nguyệt Nguyệt đành phải tư mật với hắn, kết quả hệ thống nêu lên nên nhân vật không ở tuyến. Nghĩ là chờ mình, đợi nửa ngày lại không thấy mình ra chắc là logout rồi, vẫn là chờ hắn quay lại rồi tìm hắn nói tiếp đi. Nguyệt Nguyệt nhìn trong mục lục nhiệm vụ: tìm kiếm 《 Linh giới ( nam )》 đang tiến hành, sau đó hệ thống mở ra Thần Mộ mê cung. Quay đầu hướng ba người trong phòng ngủ hỏi: “Các ngươi biết bản đồ của Thần Mộ năm mươi tầng không?” Thôi Tuyết buồn bực nhìn Nguyệt Nguyệt: “Làm sao cậu lại hỏi tới cái này? Bản đồ này là sau ngày cậu giết BOSS xong mới mở ra mà, chúng ta chuẩn bị qua một chút để đi khiêu chiến, nhưng là không biết có thể qua không.” Bảo Nhi nghe xong cũng không coi là đúng: “Có ta ở đây làm sao có thể không qua? Từ trước tới giờ những game khu vườn mê cung ta từng chơi chưa bao giờ thất bại qua đâu!” Chung Đình khóe miệng cứng ngắc run rẩy nhìn Bảo Nhi phun cái rãnh nói : “Nha đầu a ~~ game khu vườn mê cung có thể so sánh với game này sao?” Vừa nói xong đột nhiên có nghĩ đến Nguyệt Nguyệt tại sao muốn hỏi chuyện năm mươi tầng: “Cậu vì sao hỏi năm mươi tầng a?” Nguyệt Nguyệt nhún nhún vai đáp: “Không cẩn thận nhận cái nhiệm vụ mà thôi” Bảo Nhi vừa nghe hai mắt sáng ngời: “Nhiệm vụ gì a?” Nguyệt Nguyệt kể đơn giản lại, bởi vì ‘ Khí Vũ Hiên Ngang ’ tìm mình đi tiệm may giúp đỡ, sau đó Thu Hương đo xong thân hình sau phát hiện mình cùng nàng có cốt cách giống nhau, liền mang nàng đi xem nhẫn thần, sau đó bị nhận làm chủ của nhẫn thần. Cuối cùng vì Thu Hương năn nỉ nhận cái nhiệm vụ! Vừa mới nói xong, trong phòng ngủ lặng yên . “. . . . . .” rất hồi lâu sau Bảo Nhi đồng học, ôm đầu nhỏ của mình, ngồi xỗm xuốn chân tường bụng đầy oán niệm nhắc đi nhắc lại : “Không phải bản thân ta hỏng, là vận khí cậu ấy tốt.” “Không có thiên lý a, thật sự là không có thiên lý.” ”Ta vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi!” (Dol: sao giống Tiểu Đại vậy) Thôi Tuyết bây giờ cũng không giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh như ngày thường nữa, khóe miệng hơi hơi run rẩy vài cái! “Ta dựa vào! ! Lại là Nhiệm Vụ Ẩn Tàng sao?” Chung Đình cũng nhịn không được nhìn đầu Nguyệt Nguyệt, nhìn xem đỉnh đầu của cô có phải hay không có hai sừng đi? Như thế nào vận khí tốt đến nước này?