Đêm khuya, khi tiếng khóc của bảo bảo vang lên, Dụ Thiên Tuyết chính là đang ngon giấc ở trong khuỷu tay của Nam Cung Kình Hiên.
Anh có thói quen ôm cô rất chặt khi ngủ, động đều không động đậy, chỉ có thể đậy đôi mắt mông lung buồn ngủ, nhẹ nhàng đẩy đẩy ngực anh.
“Con bé không phải không khóc nháo sao…… Sao đột nhiên lại khóc như vậy ……” Nam Cung Kình Hiên có chút không kiên nhẫn, tiếp tục ôm người trong lồng ngực, không muốn cô xuống giường.
“……” Dụ Thiên Tuyết giãy giụa bất động, chỉ có thể ngước mắt nhìn anh: “Em cũng không biết, em đi nhìn cơm một cái, anh buông em ra ……”
“Bà xã……” Nam Cung Kình Hiên lại càng không muốn nhúc nhích, vùi đầu ở cần cổ ấm áp của cô, ôm cả người cô càng chặt hơn.
“Ưm……” Dụ Thiên Tuyết than nhẹ, cảm giác được khó có thể kháng cự sức lực của anh.
“Anh ngoan đi…… Nếu bảo bảo vẫn luôn khóc thì chúng ta ai cũng đều ngủ không được, để em đi nhìn xem, có lẽ con bé đói bụng, đừng náo loạn, được không?” Cô hiểu biết người đàn ông này, có đôi khi giống y như trẻ con, vì thế đơn giản là ôm lấy anh, ở trên cằm của anh mà hôn một cái.
Nam Cung Kình Hiên ôm eo cô kéo kéo hướng về phía trước, chóp mũi mình chạm chóp mũi cô, giọng khàn khàn: “Năm phút, năm phút phải trở về ngay.”
“Được, năm phút, em sẽ tận lực.” Dụ Thiên Tuyết bật cười, hôn cánh môi cánh một cái.
Chính là nháy mắt tiếp theo, Nam Cung Kình Hiên lập tức bắt giữ cánh môi mềm mại của cô, ôm chặt cô mà hôn thật sâu.
Trong tiếng khóc của bảo bảo mà lăn lộn vài phút như vậy, Dụ Thiên Tuyết rốt cuộc kéo dây áo ngủ đã bị kéo đến không thành hình lên bả vai, xuống giường đi nhìn tình huống của bảo bảo.
Mở đèn bàn nhỏ bên cạnh nôi, ánh sáng như hoà nhu hòa lan toả.
Quả thật là có chút đói bụng, ban ngày bị một đám người lớn và trẻ con vây quanh, trợn tròn mắt quơ chân múa tay hơi lâu, bé đã rất đói, Dụ Thiên Tuyết đau lòng mà đem ôm bé ra, nhẹ nhàng ôn nhu mà dỗ dành, ngồi trên sofa cho bé bú.
Đợi hồi lâu không thấy cô đi lên, Nam Cung Kình Hiên đã tỉnh lại, ở đêm khuya mê ly, cảm giác không chạm được người bên cạnh, thật sự rất không quen.
Anh xuống giường, ánh mắt mờ mịt nhìn chăm chú chút ánh sáng nhu hòa ở xa xa, thấy được hình ảnh cô đang ru bảo bảo ngủ.
Trẻ sơ sinh nhỏ nhỏ, cánh môi mở ra, dùng tư thế tự nhiên ôm mẹ, cánh môi nhỏ xíu đỏ bừng nhẹ nhàng bú mút.
Nam Cung Kình Hiên đi tới, chậm rãi cúi người chống hai bên sườn của cô.
“Em đã nói là con bé sẽ không dễ gì ầm ĩ, thật đúng là đói bụng, hôm nay cứ vội tới vội đi, cũng không có cho con bú được bao nhiêu.” Dụ Thiên Tuyết ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh: “Anh nhìn cái gì? Cảm thấy mình khuyết thiếu tình thương của mẹ?”
Nam Cung Kình Hiên duỗi tay chạm đến da thịt trơn mềm của bảo bảo mà cười rộ lên.
Anh thật đúng là thiếu, ở thời điểm anh ba tuổi thì mẹ qua đời, anh gần như không biết tình thương của mẹ rốt cuộc là gì, nhìn bé con đáng yêu tham lam mà liếm mút sữa mẹ, đôi mắt
<img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20200806/haomon.png" title="Ngoại truyện: Hiên Tuyết - Tình yêu phá kén 6" data-pagespeed-url-hash=812128672 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
105 chương
11 chương
81 chương