Lúc này, mọi người trong phòng bao mới kịp phản ứng nhìn về phía cửa. Người thanh niên kia ngẩng đầu, một gương mặt tương đối tuấn tú, ý cười trên môi, lễ phép đi qua vươn tay: “Chào anh, tôi là Mạc Tuyên Trạch, bạn trai của Thiên Nhu, rất hân hạnh gặp được anh, anh đây là……” Cậu ta nhìn Nam Cung Kình Hiên, có hơi chần chờ nhìn về phía anh như dò hỏi. “Cấp trên của Thiên Nhu, tổng giám đốc tập đoàn Lạc thị, Lạc Phàm Vũ.” Dáng người Nam Cung Kình Hiên cao thẳng, ánh mắt sáng ngời, dáng vẻ là thân phận người lớn trong gia đình, nhàn nhạt giới thiệu. “A, nguyên lai là Lạc tổng, ngượng ngùng ngượng ngùng, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn……” Mạc Tuyên Trạch bắt tay cầm thật chặt. Bạn trai. Ánh mắt Lạc Phàm Vũ tối sầm đảo qua chị em Dụ Thiên Tuyết, dừng ở đứa trẻ nằm trong nôi. Dụ Thiên Nhu đội một cái mũ bê rê len màu trắng, nhìn rất trẻ trung đáng yêu, lúm đồng tiền tươi như hoa, đang đùa với đứa trẻ được bao bọc thật dày trong nôi, đôi tay trẻ con mũm mĩm nâng lên nâng xuống, bé chưa biết nói chuyện, nhưng làm cho cô vui vẻ cười không ngừng. Cho nên trong khoảng thời gian này, cô trốn tránh anh là để tìm bạn trai? Ha...… Ý cười trên môi, Lạc Phàm Vũ lộ ra chút nguy hiểm âm lãnh, lạnh nhạt bắt tay Mạc Tuyên Trạch, đứng dậy hướng tới bên trong đi đến. “Mau để tôi nhìn con gái nuôi bảo bối của tôi trông ra sao, có xinh đẹp hay không? Là giống daddy hay là giống mommy?” Giọng nói của anh du dương lộ ra ý cười nhạt, không có một chút gì không thích hợp. Nhưng với Dụ Thiên Nhu, ngay nháy mắt anh tới gần, cô bỗng giật mình kinh hoảng, theo bản năng tránh khỏi chiếc nôi đứng sang một bên, ánh mắt trong suốt mang theo chút hoảng sợ, chẳng qua…… Cô không thèm để ý tới người đàn ông trước mặt này, chạy tới kéo tay bạn trai Mạc Tuyên Trạch của mình, giọng ôn tồn mềm mại nói chuyện. Làm sao Lạc Phàm Vũ có thể không phát hiện cô nhóc kia đang trốn tránh anh? Nhìn đứa trẻ trong nôi xinh đẹp đáng yêu đến mức khiến người ta muốn đưa tay véo, nhưng trái tim anh lại dần dần rét run lên. Đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Dụ Thiên Tuyết: “Lạc Phàm Vũ, hai tháng nay Thiên Nhu vẫn luôn công tác ở công ty của anh sao? Em ấy biểu hiện được không? Anh có chiếu cố em ấy hay không?” Lạc Phàm Vũ thở hắt ra, trên môi là ý cười tà mị, nhàn nhạt nói: “Cô thấy đó, thật ra tôi cũng muốn chiếu cố cô ấy, nhưng thoạt nhìn cô ấy không cần tôi chiếu cố……” “Ý anh là nói bạn trai của em ấy phải không?” Dụ Thiên Tuyết cũng ngước mắt nhìn nhìn, lắc đầu: “Tôi có cảm giác không đúng, chẳng qua thoạt nhìn Tiểu Nhu rất thích cậu ấy, thôi tùy nó đi, dù sao cũng không nhất định là nghiêm túc, ở tuổi này con bé cũng nên trải qua.” Không nhất định là nghiêm túc? Mấy ngón tay thon dài của Lạc Phàm Vũ chậm rãi nắm chặt, cười lạnh, nếu em dám nghiêm túc thử xem. “Chú Lạc, chú thấy em gái lớn lên có giống cháu không? Giống không?” Tiểu Ảnh ném máy chơi game xuống chạy tới, chớp chớp đôi mắt to tròn hỏi: “Mommy nói cháu lớn lên giống daddy, cho nên em gái hẳn là giống mommy mới đúng!” Lạc Phàm Vũ nheo đôi mắt, có chút khó xử, nhưng vẫn cười sờ sờ đầu Tiểu Ảnh: “Giống ai không quan trọng, nhóc, quan trọng là cháu có em gái, sau này trưởng thành dạy em chơi trò chơi, hửm?” “Dạ! Đúng vậy!” Nói xong, Tiểu Ảnh ghé vào trước nôi, vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm bảo bảo, tính toán duỗi tay chọc em bé. “Tiểu Ảnh ——” Dụ Thiên Tuyết đang giúp đỡ người phục vụ sắp xếp lại thức ăn trên bàn, vừa quay đầu, đôi mắt đẹp lấp lánh, cười nhạt cảnh cáo: “Không được lại đúc ngón tay vào trong miệng em nha, bằng không, một lát phạt con sau khi ăn <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20191209/haomon.png" title="Ngoại truyện 12 (Lại yêu)" data-pagespeed-url-hash=897395354 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">