Quan Nghị thấy anh thật lâu không nói lời nào, xoay người dựa vào mép bàn, nghiêng đầu nhìn về anh, "Hừm? Tiếp theo nên làm như thế nào? Xem ra cô ấy lần này phỏng vấn thật đúng là hỏng bét !" Không có gì khó nói! Là cố tình dẫm lên bãi mìn! Ngày hôm trước mới vừa này đem công ty thu mua, hôm nay cô cư nhiên liền trình bày "Tuyên ngôn" phản động. Sách sách sách! Chủ nhân công ty này đã là Tần thị rồi ! Hiện tại giám khảo là mấy lão gia hỏa kia , làm sao có thể sẽ cho cô vượt qua kiểm tra! Thật là si tâm vọng tưởng! ". . . . . ." Tần Tấn Dương không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, hướng về phía Quan Nghị nói, " Cậu đi giải quyết đi! Quan Nghị hay tay vừa trải, biểu tình bộ dạng " Tôi biết ngay mà", " Biết rồi! Biết rồi! Tôi sẽ đi ngay bây giờ!" Buồn bã a! Anh cũng mau chân chạy được rồi! "Đợi đã nào...!" Bỗng nhiên lại mở miệng ngăn cản. Quan Nghị vội vàng dừng bước lại, mặt mê mang liếc về hướng anh, " Còn thế nào nữa?" "Nhớ! Ngàn vạn đừng để cho cô ấy nhìn thấy cậu! Còn nữa! Phân phó người phía dưới, có thể để cho cô ấy ký hợp đồng bao nhiêu thời gian liền ký bấy nhiêu thời gian!" Tần Tấn Dương thâm trầm nói. "Đây là vì cái gì?" Không hiểu hỏi tới. "Thời điểm chưa tới! Tôi không muốn bứt dây động rừng!" Đơn giản giải thích. Quan Nghị "Nha" một tiếng, gật đầu một cái, ra khỏi phòng làm việc. Trở tay đóng cửa lại trong nháy mắt, thở dài. Đồng Thiên Ái a Đồng Thiên Ái! Xem ra lần này Tấn Dương là động lòng thật sự rồi ! Bão táp sẽ phải tới, thật đáng thương cho tiểu cô nhi! Hi vọng đến lúc đó, cô còn có thể giống như trước, vẫn mỉm cười, hơn nữa toàn thân mà lui! Mặc dù, đây là hầu như không có khả năng là chuyện tình! Bên trong phòng làm việc, Tần Tấn Dương hai mắt thâm thúy, liếc thấy cô ở trong màn hình phất tay, bộ dạng nóng lòng giải thích, khóe miệng khẽ nhếch lên. Lộ ra nụ cười. Đồng Thiên Ái.......Cái tôi muốn chính là hao tổn thời gian với em. Bên trong phòng phỏng vấn, không khí đông kết, cảm giác như thiếu dưỡng khí. Giọng nữ nhẹ nhàng, khúm núm vang lên, quanh quẩn bên trong phòng, có vẻ cực kỳ rõ ràng. Mà cô rất khẩn trương cùng ảo não, rõ ràng như thế. "Thật ra thì tôi. . . . . . Cái đó. . . . . . Hãy nghe tôi nói. . . . . ." A! Cô rốt cuộc muốn nói gì à? Đồng Thiên Ái ảo não cúi đầu, cắn môi. Chợt phát hiện mình thật là rất vô dụng, vấn đề nhỏ như vậy cũng đáp không tốt! Thật vất vả lấy được cơ hội, cư nhiên mất trắng tay. Giám khảo ất rốt cuộc lạnh lùng lên tiếng, "Đồng tiểu thư, kế hoạch của cô đối với tập đoàn chúng tôi.... ..." Nhưng vào lúc này, "Thùng thùng " Là tiếng gõ cửa. Cửa lớn bị mở ra, ba vị giám khảo nghiêng đầu nhìn về người đi tới, lộ ra biểu tình buồn rầu. Người đứng đầu ban giám khảo liền vội vàng đứng lên, sải bước vọt ra cửa. Đồng Thiên Ái một mực đắm chìm trong sự mất mát, thậm chí cũng không có bận tâm chuyện gì xảy ra ở trước mặt. Cô chỉ biết mình thất bại! Đợi thật lâu, lại nghe không tới đoạn sau. Hả? Thế nào cũng không thấy người ta nói? Đồng Thiên Ái ngẩng đầu lên, phát hiện trước người giám khảo thiếu mất một người. Cửa lớn mở một nửa, ấy là vị giám khảo! Nhưng là từ góc độ của cô nhìn lại, không nhìn thấy người còn lại bên ngoài cửa. Vừa lúc bị cửa lớn chặn lại! Tiếng nghị luận, đứt quãng vang lên. Đồng Thiên Ái đối với người ngoài cửa, càng ngày càng hiếu kỳ. Hơn nữa thanh âm của anh, cảm giác có chút điểm quen thuộc. Hình như đã từng nghe qua ở nơi nào.......Nhưng không nghĩ ra....... Âm thanh nhỏ dần, giám khảo giáp xoay người trở về tới chỗ ngồi. Đồng Thiên Ái cố nhìn người bí ẩn bên ngoài cửa lớn, trong lòng tò mò sâu sắc. Theo cảm tính, nghi ngờ của cô những không có giảm dần, ngược lại càng ngày càng đậm dày. Trong đầu biết rõ, cái thanh âm này khẳng định đã nghe qua! Giám khảo giáp hướng bên cạnh hai vị giám khảo còn lại, mở miệng nói, "Đồng tiểu thư! Ngươi bây giờ đã được công ty nhận rồi !" À? Cái gì cái gì đây? Anh đang nói gì? Đồng Thiên Ái chợt nghiêng đầu, nhìn vị giám khảo áo mũ chỉnh tề. Một phản ứng nghiêm trang, hướng về phía cô triển khai khuôn mặt tươi cười, giống như một con chó Nhật. Nghĩ đến cười giống y như chó, liền ngay tiếp theo lại nhớ tới người kia! Tại sao! Cư nhiên lại nghĩ đến anh! "Đồng tiểu thư? . . . . . . Đồng tiểu thư! . . . . . ." Tiếng gọi ầm ĩ tha thiết lần nữa vang lên. "À?" Đồng Thiên Ái lấy lại tinh thần, có chút không dám tin. Giám khảo lập lại lần nữa nói, "Đồng tiểu thư! Cô bây giờ đã được công ty chúng ta nhận rồi ! Theo quy củ, giai đoạn thực tập, chúng ta cần bàn bạc một số khoản trong hợp đồng. "Hả? Hợ đồng?" Đồng Thiên Ái nghi hoặc nhìn anh, không biết vì sao a, trong lòng cảm giác đột nhiên có chút lạnh lẽo. "Đúng vậy!" Vị giám khảo đứng đầu liếc mắt sang bên cạnh nhìn giám khảo khác. Ngay sau đó, một bản hợp đồng, đưa tới trước mặt Đồng Thiên Ái. "Bản hợp đồng có tác dụng trong thời hạn là nửa năm, nói cách khác trong vòng sáu tháng, Đồng tiểu thư nếu như không có bất kỳ tình huống nào, thì không cho phép cùng công ty giải ước." Đồng Thiên Ái ngắm nhìn bản hợp đồng, cũng không có phát hiện có cái gì không hợp lý. Liếc thấy tiền lương điều khoản, lại còn so lúc trước đi làm thêm tăng rất nhiều. Không phải đâu? Chuyện tốt như vậy, lại có thể rơi xuống đầu của cô? Dường như là nhìn thấu, cô chần chờ cùng nghi hoặc, khẽ mỉm cười. "Đồng tiểu thư có thể yên tâm, đây cũng không phải là cái Khế Ước Bán Thân! Bởi vì công ty đối với nhân viên đều là hợp tác lâu dài tự nguyện, cũng không muốn tiêu hao quá nhiều thời gian, cũng không ngừng chiêu mộ người mới." "Nếu như Đồng tiểu thư không có bất kỳ dị nghị gì, vậy thì hoan nghênh Đồng tiểu thư trở thành một thành viên số trong chúng ta !" Ngay sau đó, trước người, tay đưa bút về phía cô. Đồng Thiên Ái cố trấn tĩnh lại, u mê không biết làm thế nào cho phải. Thế nào cũng là loại cảm giác xấu. Hơn nữa còn là vô cùng bất thường. Nhưng là, cũng không có cái gì không tốt a! Tiền không ít, ngược lại còn nhiều thêm! "Đồng tiểu thư?" Nắm bút tay lại hướng cô giơ giơ. Đồng Thiên Ái ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt tươi cười, "Được! Tôi ký!" Nhận lấy bút , nghiêm túc ký tên của mình —— Đồng Thiên Ái