Tần Tấn Dương xác là bị kinh ngạc cùng hoảng hốt, thậm chí cũng không nghĩ ra được câu đáp trả nào. Nhìn lên con nhím nhỏ trước mắt, và đôi mắt lóe lên tia lửa không rõ chân tướng. Ách. . . . . . Làm sao bây giờ? Vì nhất thời nhanh miệng, cô dường như lại chọc giận anh ta! Đồng Thiên Ái theo dõi gương mặt tuấn tú không hề biểu lộ chút gì của anh, kéo kéo khóe môi đã cứng ngắc của mình. Cái trán không khỏi toát ra vài giọt mồ hôi lạnh, nghĩ tới tiếp theo nên làm như thế nào để ứng phó. 36 Kế —— Chạy là thượng sách! Tay ngọa nguậy lại giấu đến sau lưng, len lén nắm lấy túi đeo lưng, "Hắc hắc" cười hai tiếng, "Cái đó. . . . . . Tôi nghĩ các anh..... Có chuyện quan trong để bàn. . . . . ." Vừa nói vừa lui về phía sau, ". . . . . . Vậy tôi. . . . . . Đi nha. . . . . ." Quan Nghị không nói gì, nhìn động tác chậm chạp như chú rùa của cô, cẩn thận từng li từng tí di chuyển về hướng cửa trước. Tay vòng quanh ngực, chợt có động tác, ngón tay từ từ gõ cánh tay của mình, từng phát từng phát, mang theo chút tiết tấu nhẹ nhàng. Một. . . . . . Hai. . . . . . Ba. . . . . . Đồng Thiên Ái nheo mắt lại, liếc anh một cái, lại hướng Quan Nghị áy náy mỉm cười. Rón rén xoay người, sau đó đưa tay nắm tay nắm cửa. Cửa được mở ra một kẽ hở nhỏ, Đồng Thiên Ái vui vẻ. A ha ha! Cô rốt cuộc đã sắp thoát khỏi miệng cọp rồi! Trời cao phù hộ a! Hôm nào phải đến chùa lạy phật thắp hương mới được! Trên mặt là cảnh xuân rực rỡ, lấp lánh sức sống. Chân trái hướng phía trước bước một bước nhỏ, chân phải ngay sau đó chần chờ theo sát mà lên. Từ từ. . . . . . Bộp, bộp, bộp.... .... Một nửa thân thể của cô đã ra khỏi gian phòng thượng hạng, nhưng vào lúc này, người nào đó vẫn trầm mặc không lên tiếng rốt cuộc khôi phục thần trí, đột ngột mở miệng "Đứng —— Lại ——!" Buồn bã a! Bi thảm a! Đồng Thiên Ái cảm giác thế giới của mình, bắt đầu u ám tối đen! Trước mắt hiện lên một mảng mây mù đen kịn, bao phủ ở trên đầu cô. Vô luận cô đi đến chỗ nào, đám mây đen này vẫn bám riết không buông tha cho cô. Về phần bên cạnh cô là bầu trời bao la, trời vẫn xanh mây vẫn trắng. Sẽ không có người nào xui xẻo hơn cô! Tần Tấn Dương nhìn thấy cô hận không biến thành con kiến chui ra ngoài, cố đè nén nụ cười đã lan tỏa khắp toàn thân. Cố ý trầm mặt, lạnh giọng quát lên, "Quay lại có nghe hay không!" Nghe cái đầu anh á! Nho nhỏ nói thầm một câu. Không thể làm gì khác hơn là nghiêng đầu sang chỗ khác, ngay tiếp theo đem thân thể đều xoay người lại. Không có ngẩng đầu nhìn về anh, cúi đầu nhìn chằm chằm đôi giày Cavans của mình. Trước người một bóng đen dần dần đến gần, Đồng Thiên Ái có thể khẳng định, anh ta đi tới trước mặt của mình rồi. Bóng đen từ từ đưa tay ra, cách cô càng ngày càng gần. Anh không phải là muốn động thủ đánh cô chứ? Không phải chứ??? Nhưng đàn ông đánh phụ nữ cũng không phải là không có. . . . . . Đồng Thiên Ái chợt ngẩng đầu lên, thấy được gương mặt tuấn tú kia đột nhiên phóng đại. Cả người dính vào cửa, mang theo hãi nhìn anh, "Đầu tiên nói trước, không cho phép đánh vào mặt!" "A? Vậy sao?" Gân xanh trên trán Tần Tấn Dương co rút. "Thật ra thì, nơi nào cũng đừng đánh, là tốt nhất!" Không sợ chết lại bổ sung một câu. Quan Nghị cũng nữa không nhịn được, ầm ĩ cười to, "Ha ha! Đồng Thiên Ái tiểu thư ơi, cô thật sự đã làm cho tôi mở rộng tầm mắt rồi ! Cô thực sự cho là Tấn Dương là lưu manh sao?" Đánh phụ nữ? Thủ lĩnh tổng giám đốc ở Đài Loan, là người trong mộng của hầu hết các nữ nhân ở Đài Loan, tình nhân hoàn mỹ, anh, Tần Tấn Dương, sẽ đánh phụ nữ? Quả thật quá buồn cười rồi ! "Anh xem mặt của anh ta đi. . . . . . Nhìn mắt của anh ta. . . . . . Cái miệng nữa. . . . . Cũng vặn vẹo. . . . . . Thấy thế nào cũng là thế mà. . . . . ." Đồng Thiên Ái cẩn thận nhắn nhở người nào đó núi lửa sắp bộc phát trước mắt. Quan Nghị nhìn dáng vẻ hoảng sợ của cô, lại hỏi tiếp, "Có không? Sao tôi lại cũng không cảm nhận được vậy?" "Làm sao anh có thể cảm nhận được chứ!" Đồng Thiên Ái không phục trừng mắt liếc, "Anh cũng không có bị đánh qua, làm sao anh có thể sẽ có cảm giác!" Tần Tấn Dương một phát bắt được cô, suy một ra ba hỏi, "Em bị ai đánh qua!" ". . . . . ." Đồng Thiên Ái ngốc tại chỗ. Mới vừa rồi nhất thời lỡ miệng, nên đã đem chuyện năm xưa trước đây cũng nói ra. Thật là thật mất thể diện! Đều là anh làm hại! "Nói! Em bị ai đánh qua!" Không chịu buông qua cô, tiếp tục truy vấn. Đồng Thiên Ái nhìn thấy anh trợn mắt nhìn mình chằm chằm, nhắc tới về điểm này còn dư lại không có mấy dũng khí, quật cường nói, "Không có —— có ——!" Cuối cùng, còn thêm một câu tức chết người , "Có cũng không nói cho anh biết!" "Em. . . . . ." Anh thật muốn bóp chết cô! Nhưng cổ của cô mảnh mai như vậy, vừa chạm vào nói không chừng liền tắt thở! Tần Tấn Dương đem tức giận cố đè xuống, nhìn bộ dáng cô như người rất dũng mãnh , thập phần nghi hoặc. Mới vừa rồi khiếp đảm hiếm có cô ấy đã hiển lộ ra đi đâu mất rồi? Cánh tay vốn nắm chặt tay nhỏ bé của cô cũng giảm bớt lực đạo. Buông nhẹ ra, vô tình, đổi thành nắm tay của cô. Có lẽ là bởi vì tức giận không chỗ phát tiết, có lẽ là vì cho cô chút dạy dỗ, cố ý dùng sức cầm. Muốn chết! Anh ta dám dùng sức như vậy! Đồng Thiên Ái lập tức cau khuôn mặt nhỏ nhắn. Tần Tấn Dương liếc cô một cái, dắt tay của cô thẳng tắp đi ra khỏi phòng VIP. Đe dọa."Câm miệng! Không được nói nữa! Nếu không tôi thật sự sẽ đánh em!" Bị ném ở một bên, Quan Nghị đột nhiên có loại cảm giác cô đơn, thật ra thì anh rất muốn theo sau nhìn tiếp đoạn kịch tình tiếp theo. Hoặc là nói, càng muốn nhìn thử xem Đồng Thiên Ái sẽ làm ra chuyện buồn cười gì nữa. Liền vội vàng đứng lên, hô, "Hôm nay không có chuyện gì, tôi. . . . . ." "Không có chuyện gì làm sao? Bên Anh quốc hơi thiếu người, cậu có muốn qua đó không?" Tần Tấn Dương cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói. Quan Nghị thức thời trầm mặc không nói, nhún vai một cái. Nhìn bọn họ biến mất tại trong tầm mắt của mình, lúc này mới ngã xuống ghế sa lon bên. Ngày này thật là nhàm chán a. . . . . . Bên cạnh có một cô gái như thế. . . . . . Thật ra thì cũng rất tốt. . . . . .