Beta : Ha.chi Đồng Thiên Ái đưa tay đẩy hắn ra, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái. Sau đó đi về phía giường lớn, kiên quyết không nhìn đến sự hiện hữu của hắn, vén chăn lên, liền nằm xuống. "Hôm nay em không có tiện! Cho nên em muốn mỗi người ngủ một cái chăn!" Thanh âm của cô, buồn buồn vang lên. Trong lòng lại không ngừng mắng: Đồ biến thái! Đồ biến thái! Sao lại ngốc như vậy! Thế mà một chút cũng không hiểu lòng của phụ nữ! Không phải trước kia hắn có rất nhiều tình nhân sao? Nghĩ tới trước kia hắn đối với tình nhân rất dịu dàng, nghĩ đến mình, Đồng Thiên Ái nhất thời lên cơn giận dữ. Tần Tấn Dương vò đầu bức tóc, mặc dù cảm thấy rõ ràng có cái gì không đúng, nhưng cũng không rõ lắm mình sai ở đâu. Lập tức, không thể làm gì khác hơn là theo ý của cô, đi vòng qua bên kia giường lớn, giũ một cái chăn khác. Nhìn bóng lưng của cô, gương mặt tuấn tú ỉu xìu, nằm vào trong chăn.( H.c: con gái thật khó hiểu nhưg thế mới là con gái ) Hơn nửa năm nay, lần đầu tiên hai người phân chăn để ngủ, mặc dù cùng nằm ở trên giường lớn, nhưng cảm giác cũng là có chút kỳ quái. Dường như giữa hai cái chăn mà như cách một con sông. Rõ ràng lật người là có thể vượt qua, nhưng cố tình lại không có người dám động. Đồng Thiên Ái áo não cau mày, là giận dỗi, là giận hắn, cũng là giận mình. Tần Tấn Dương cũng sợ cô tức giận, cho nên chậm chạp không có dám làm gì. Một đêm này, hai người đều không có ngủ ngon. Buổi sáng khi tỉnh lại, Đồng Thiên Ái vẫn phồng má như cũ, một bộ dáng buồn buồn. Sau khi đứng lên, đánh răng rửa mặt. Thậm chí cũng không có ý tưởng trêu cợt người khác, trước đây mỗi sáng sớm cô đều muốn bóp mũi hắn, để cho hắn khó có thể hô hấp mà tỉnh lại. Nhưng hôm nay lại không có tâm tình này rồi, liếc nhìn khuôn mặt say ngủ quen thuộc của hắn, giận dễ sợ. Đổi bộ y phục nhẹ nhàng thoải mái, một thân một mình đi ra khỏi phòng. Đồng Thiên Ái có chút nhàm chán đi xuống lầu, cũng chẳng có mục đích gì. Vừa đến phòng khách, ngửi thấy trong phòng bếp bay ra mùi thơm mê người, không nhịn được nuốt nước miếng một cái. "Thơm quá a. . . . . . Vương mụ đang làm gì món ngon gì vậy. . . . . ." Cô có chút say mê trong loại mùi thơm này, nỉ non một tiếng. Không nhịn được hấp dẫn, chạy tới nơi phát ra mùi thơm. Giương đầu dò vào phòng bếp, không có nhìn thấy thân ảnh của Vương mụ mập mạp phúc hậu. Trong phòng bếp nhỏ, thật khiến cho cô lấy làm kinh hãi. Người này không phải là người khác, lại là Du Ty Kỳ! Cô đang mặc tạp dề màu hồng, một bộ dáng đã quen nấu nướng. Đồng Thiên Ái rất tự nhiên đi vào phòng bếp, kinh ngạc nói, “Siqi! Em có thể làm bảnh ngọt à? Lợi hại vậy?” Thiên kim nhà giàu…… Làm bánh ngọt…… Ách…… Còn làm ngon như vậy……. Du Ty Kỳ nghe được giọng nữ, xoay người lại, lộ ra nụ cười có chút xấu hổ, "Chị Thiên Ái! Sao chị dậy sớm vậy? A? Tần ca ca đâu? Anh ấy còn đang ngủ phải không?" Vừa nhắc tới "Đồ biến thái" , Đồng Thiên Ái nhíu mày một cái, tùy ý vẫy vẫy tay. "Mặc kệ anh ấy đi!" Cô thờ ơ môi vểnh vểnh lên. Du Ty Kỳ cũng không có phát giác ra cái gì khác thường. Vừa đem chú ý lực chuyển sang chờ đợi bánh ngọt ra lò, tràn đầy mong đợi nói, "Chị Thiên Ái! Chị biết không? Anh Quan Nghị nói muốn mở cho Kỳ Kỳ một cửa hàng bánh ngọt!" "Hả? Cửa hàng bánh ngọt? Sao hắn lại nghĩ đến mở cho em một cửa hàng bánh ngọt vậy?" Đồng Thiên Ái nhìn thấy bộ dáng hạnh phúc của cô, càng thêm tò mò. Thiên kim nhà giàu làm bánh ngọt? . . . . . . Cái này đã rất kinh người rồi. . . . . . Kế tiếp. . . . . . Thiên kim nhà giàu muốn mở cửa hàng bánh ngọt? . . . . . . Hôn mê. . . . . Du Ty Kỳ gật đầu một cái, nói, "Đúng a! Anh Quan Nghị nói trong bánh ngọt Kỳ Kỳ làm có hương vị hạnh phúc, sau đó muốn cho toàn bộ người Đài Bắc đều có thể ăn bánh ngọt của Kỳ Kỳ làm!" Nhớ tới người mình yêu mến, khuôn mặt Du Ty Kỳ càng hồng thuận, ánh mắt xinh đẹp tràn ra thâm tình vô hạn. Đồng Thiên Ái cau mày, Quan Nghị sẽ nói lời như thế? Không giống con người anh nha. Nhất định là có nguyên nhân khác! Nói thí dụ như muốn Du Ty Kỳ học được cách sống độc lập để có thể lớn lên! Để cho cô tự mở một cửa hàng bánh ngọt? Ừ! Đây là một chủ ý thật tốt! Không nhìn ra, Quan đại thư ký thật đúng là có dụng tâm đối với vị thanh mai trúc mã này của hắn! Du Ty Kỳ không nghe được hưởng ứng, nghiêng đầu sang hỏi, “Chị Thiên Ái! Chị nói mở cửa hàng bánh ngọt, có được hay không đây?” "Được!" Đồng Thiên Ái mỉm cười nói, chợt trừng hai mắt, ngón tay chỉ gò má của mình, "Chỉ là! Chị có ý kiến hay, cho chị chen một chân với!" "Chen một chân?" Du Ty Kỳ không hiểu, khốn hoặc hỏi. Đồng Thiên Ái đi đến bên người cô, vuốt vuốt tóc cô, nhẹ nói, "Chị Thiên Ái muốn cùng em mở cửa hàng bánh ngọt! Khiến toàn bộ người Đài Bắc có thể được nếm mùi vị hạnh phúc!" Ai! Giờ thật sự là quá nhàm chán! Cô cũng muốn mình có chút mục địch sống mới được! Một người có mục tiêu, sẽ trở nên dũng cảm hơn, kiên cường hơn! "Cùng nhau mở?" Đôi mắt bồ câu của Du Ty Kỳ trong nháy mắt nở rộ ánh sáng, cao hứng nói, "Được! Chúng ta cùng nhau mở!" Đồng Thiên Ái gật đầu một cái, cũng là tràn đầy khát vọng nói, "Trước mở một nhà! Về sau mở thêm chi nhánh! Nếu làm được như vậy thì tốt lắm, OK! Mở rộng khắp toàn bộ Đài Bắc! Sau đó xông ra nước ngoài!" "Oa ——" Du Ty Kỳ hưng phấn kêu lên. Khi hai cô gái nhỏ đang líu ríu thảo luận không ngừng nghỉ, Tần Tấn Dương cùng Quan Nghị cũng đi xuống lầu. Trên người còn mặc đồ ngủ, cũng có bộ dáng buồn ngủ giống nhau. Lúc đến bậc thang cuối cùng, liền nghe được hai người các cô hưng phấn kêu gào, hai người lập tức tò mò đi xuống lầu. Tần Tấn Dương lầu bầu một tiếng, "Vợ yêu! Hôm nay em dậy sớm thế " "Hừ . . ." Đồng Thiên Ái hừ một tiếng, quyết định không để ý tới hắn! Quan Nghị nhìn có chút hả hê, đi tới bên cạnh Du Ty Kỳ, ôm cô thân mật hỏi, "Kỳ Kỳ! Em cùng chị Thiên Ái của em đang nói gì đấy? Trò chuyện đến vui vẻ như vậy?" "Chúng em muốn cùng nhau mở cửa hàng bánh ngọt! Hơn nữa sau đó còn muốn mở rộng!" Du Ty Kỳ vui thích báo cáo chuyện này. "Hả?" Hai người đàn ông này đồng thời trợn to hai mắt. Đôi tay Đồng Thiên Ái vòng quanh ngực, "Đúng thế đó!" gật gật đầu.