Edit: Maria Liêu Beta;Ha.Chi Tần Tấn Dương nghe được cô nói như vậy, trong lòng chợt cảm khái. Cô đang nắm tay hắn, trong lúc nhất thời khiến hắn nghĩ lại khi còn bé. Giữa bọn họ, hắn luôn xem cô như là em gái. Hắn liền đứng lên, đột nhiên vươn cánh tay, ôm cô vào lòng ngực. Cái ôm bày, không phải là tư tình nam nữ, không có quá nhiều tạp chất, chỉ là phần chân tình hắn đối đãi với em gái mình. Du Ty Kỳ bị hắn ôm vào trong ngực, chợt hốc mắt liền ẩm ướt. Đã đã bao lâu? Đã bao lâu hắn chưa từng như vậy ôm qua cô? Trí nhớ của cô dần mở ra, tựa hồ là bắt đầu từ lúc còn rất nhỏ, kể từ nụ hôn kia, cô trở nên vô cùng thích ở cạnh hắn, nhưng hắn lại bắt đầu xa lánh, đối mặt cô tựa như đối mặt với thú dữ. Cô lại còn tưởng rằng là hắn thay đổi tính tình, cũng không chấp nhận, tiếp tục đeo bám hắn. Nhưng cô thủy chung không hiểu, tại sao hắn có thể chuyển biến kịch liệt như vậy. Tần Tấn Dương ôm cô, đầu hắn chống đầu của cô, âm thanh từ bên trên nhẹ nhàng bay tới, "Kỳ Kỳ. . . . . . Lần này. . . . . . Là Tần ca ca thực xin lỗi em. . . . . ." "Nhưng là. . . . . . Tần ca ca hi vọng Kỳ Kỳ đáng yêu . . . . . Cũng có thể tìm được hạnh phúc. . . . . ." Hắn nói xong, ở trên trán của cô in một nụ hôn. Du Ty Kỳ nâng lên khuôn mặt tươi cười, nhưng là trong hốc mắt lại lóe ra nước mắt, cô giống nhau mỉm cười gật đầu, hướng tới hắn bảo đảm nói, "Tần ca ca. . . . . . Kỳ Kỳ sẽ. . . . . . Kỳ Kỳ nhất định sẽ. . . . . ." "Còn có. . . . . Kỳ Kỳ hi vọng Tần ca ca. . . . . Vô luận lúc nào thì. . . . . Đều không nổi giận. . . . ." "Có được hay không. . . . . ." Mười ngày, tìm khắp nơi mà không thấy Thiên Ái. Đau khổ khá dài như vậy, cho dù hắn có ngụy trang kiên cường đi nữa thì cô vẫn biết, hắn tuyệt đối sẽ nổi giận . Cuối cùng thật lòng hi vọng, Tần ca ca hắn có thể giống như trước đây, giống như không có một dũng sĩ nào có thể đánh bại hắn! Chỉ có dũng sĩ mạnh nhất mới có thể cứu được công chúa! Chị Thiên Ái. . . . . . Là công chúa của hắn . . . . . Tần Tấn Dương nghe được cô..., hốc mắt cũng ướt át. Những ngày này, hắn cố nén đau khổ của mình, hắn kiên trì tin tưởng. Không phải là không có hoài nghi, không phải là không có dao động, nhưng là. . . . . . Không cách nào buông tha! Hắn không cách nào buông tha ý nghĩ muốn tìm kiếm cô, hắn tin tưởng cô còn sống ở trên thế giới này. Hoặc là tại góc nào đấy không biết tên! Chỉ có thể khẳng định, lòng của cô, vẫn luôn ở bên cạnh hắn. . . . . . Chưa từng rời đi, chưa từng có! Nhớ tới hắn trước còn ngây ngốc hoài nghi cô, bỗng nhiên có cảm giác ngu ngốc! Hai người yêu nhau, tuy nhiên cũng không nói ra miệng! Hắn trong giây lát giật mình, hắn còn chưa bao giờ nói với cô ba chữ "Anh yêu em" này. Nghĩ như vậy, trong lòng tựa hồ có một cái mục tiêu. Cho dù là thiên sơn vạn thủy, hắn nhất định phải tìm được cô, nói với cô ba cái chữ kia. Ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt chờ đợi của Du Ty Kỳ, rốt cuộc lộ ra một nụ cười, cảm khái rồi lại tự tin nói, "Kỳ Kỳ! Em yên tâm! Anh sẽ không nổi giận! Cho đến ngày tìm được cô ấy!" Lần nữa kiên định tín niệm, trong lòng chợt cảm thấy tràn đầy ấm áp. Mà khuôn mặt của cô tựa hồ gần trong gang tấc. Du Ty Kỳ đưa tay vuốt ve gương mặt tuấn tú của hắn, cẩn thận nhìn ánh mắt của hắn. Trong lòng nhớ lại lúc khi còn bé, điều mà cô vẫn luôn canh cánh trong lòng, cô muốn biết, cô cũng muốn hỏi rõ ràng. Đây cuối cùng cũng có chút xíu tiếc nuối. . . . . . Rốt cuộc, lên tiếng, "Tần ca ca. . . . . . Khi Kỳ Kỳ còn bé. . . . . . Biệt thự bị cúp điện. . . . . . Tần ca ca tại sao ôm Kỳ Kỳ. . . . . . Sau đó hôn Kỳ Kỳ. . . . . . Nói vĩnh viễn cũng sẽ không rời em. . . . . ." Vừa nói chuyện gương mặt đồng thời khẽ ửng hồng. Này vẫn là bí mật đáy lòng cô, cô coi nó như là trân bảo, được giấu kín rất tốt. Hiện tại, đem bí mật của cô nói ra, khó tránh khỏi có chút xấu hổ. Tần Tấn Dương cố gắng hồi tưởng lần bị cúp điện khi còn bé kia, đột nhiên cúi đầu, sững sờ nhìn người trước mắt. Lúc này mới phát hiện ra, chính xác là từ khi đó, cô bắt đầu dính lấy mình. Nguyên nhân mà hắn nghĩ mãi không ra, như vậy nguyên nhân chính là cái này? Kỳ quái . . . . . Hắn cũng không có hôn qua cô . . . . . . Nghĩ tới chuyện này trong đầu hắn tự giác xuất hiện một người. Hai tay của Tần Tấn Dương cầm lấy cánh tay cô, nghiêm túc nói, "Kỳ Kỳ! Ngày đó trong biệt thự bị cúp điện! Em ngay lập tức sợ tới mức khóc lớn! Sau đó Tần ca ca đi tìm đèn pin cầm tay, người ngay lúc ấy đến bên cạnh em không phải là anh!" "Chẳng lẽ em quên sao?" Hắn cúi đầu, vừa nghi ngờ hỏi. Du Ty Kỳ cũng nghiêm túc hồi tưởng tất cả, nhưng trí nhớ của cô tựa hồ là đống băng. Thế nào cũng nhớ không nổi, chỉ là lắc đầu một cái, một bộ dạng mất mác. "Tần ca ca. . . . . . Kỳ Kỳ không nhớ gì cả. . . . . . Kỳ Kỳ chỉ nhớ rõ những thứ mới vừa nói kia. . . . . ." Thật chẳng phải là Tần ca ca sao? Như vậy, người hôn cô, người nói với cô "Vĩnh viễn cũng không rời em", rốt cuộc là ai? Tần Tấn Dương thở dài một tiếng, cũng là có chút bất đắc dĩ. Ngay lập tức, hắn cũng nhớ ra lúc đó hắn chỉ mới mười mấy tuổi, mà Kỳ Kỳ chỉ có sáu tuổi. Một đứa trẻ mới sáu tuổi, làm sao nhớ nhiều như vậy đây? "Như vậy, đêm hôm đó, trừ Tần ca ca ra, ở bên cạnh Kỳ Kỳ còn có ai?" Hắn nhẹ giọng hỏi, không đem chân tướng nói ra, cũng là vòng vèo hỏi. Du Ty Kỳ nghe nói như thế, đầu óc lập tức "Ong ong ——". Trước mắt, khuôn mặt trẻ con trắng nõn dần dần hiện lên. Tựa hồ tại trí nhớ của chính mình, hắn chỉ là cực kỳ an tĩnh bồi bạn với cô trải qua quãng thời gian tuổi thơ. Thậm chí sau này, hắn theo Tần ca ca đi Đài Bắc, giữa bọn họ chỉ còn lại mấy lần gọi điện ít ỏi. "Nếu như là Tấn Dương, vậy anh nhất định sẽ cưới Kỳ Kỳ đấy!" Đột nhiên, bên tai vang lên âm thanh của hắn, hắn kiên quyết cam kết. Du Ty Kỳ lập tức khóc lên, cũng không phải là bởi vì khổ sở, chỉ là cảm thấy mọi người đều là đại ngốc nghếch. Rõ ràng mình muốn quý trọng mọi người ở bên người, vì cái gì phải là một vòng lớn tìm kiếm khổ cực như thế này. Hắn bỏ lỡ cô, cô bỏ lỡ hắn, cả hai bỏ qua nhau. . . . . . (Ha.chi: biết thế rùi thì đến vs nhau lẹ lẹ đi)