Edit: Maria Liêu Beta: Ha.chi Tần Tấn Dương có chút cảm kích nhìn Du Ty Kỳ, đưa tay ôm chầm cô, cảm khái ôm cô vào trong ngực, "Kỳ Kỳ, Thiên Ái nhất định sẽ thích cô em gái này!" "Tần ca ca! Anh đi đi!" Du Ty Kỳ đưa tay ôm hắn, lại chỉ lưu luyến mấy giây. Ngay sau đó, buông lỏng tay ra. Tần Tấn Dương gật đầu một cái, tươi cười dịu dàng vô cùng. Ở trên trán của cô, khẽ hôn xuống, mỉm cười nói, "Cám ơn em! Kỳ Kỳ!" Du Ty Kỳ tựa đầu từ biệt, không nhìn hắn nữa, cũng như trò đùa dai tự đắc nói giỡn, "Tần ca ca, nếu anh không đi, như vậy Kỳ Kỳ sẽ kêu tài xế lái xe đi!" "Tài xế cùng chú Quản đều chỉ nghe em thôi!" Có chút uy hiếp nói ra khỏi miệng. Tần Tấn Dương cười ra tiếng rồi, trong tiếng cười vô cùng vui vẻ, không nhịn được đưa sờ sờ đầu nhỏ của cô, "Kỳ Kỳ về nhà trước! Tần ca ca sẽ phải quay lại Trung Quốc!" "Em hiểu biết rõ! Anh đi mau a! Thật dài dòng!" Như cũ nhìn ngoài cửa xe, nhưng trong thanh âm lại bắt đầu run rẩy. Tần Tấn Dương không phải nghe không ra nghẹn ngào của cô, cũng đánh phải sắc đá, "Anh đi đây!" Nói xong, mở cửa xe, không khí có chút se lạnh thổi vào mặt . Cúi người chui ra xe, đem cửa xe đóng lại. Không nói thêm một câu, không nói lời nào mới là tốt nhất! Càng nói càng thương cảm! Du Ty Kỳ nghe được tiếng đóng cửa, lúc này mới nghiêng đầu sang chỗ khác, hướng về phía tài xế trấn định nói, "Lái xe!" Tài xế được lệnh, liền khởi động lăn bánh. Xe chậm rãi lái về phía phía trước, Tần Tấn Dương đứng tại chỗ đưa mắt nhìn. Cho đến khi nhìn thấy xe biến mất ở chỗ rẽ, lúc này mới thu hồi ánh mắt. Đứng ở bên cạnh, đưa tay ngăn một chiếc taxi lại, khom lưng chui vào bên trong xe. Ngẩng đầu, hướng về phía tài xế vừa lưu loát nói Anh ngữ, "To the air­port!" Đồng Thiên Ái. . . . . . Tới trễ hai mươi bốn giờ. . . . . . Em có thể hay không trách anh. . . . . . Đài Bắc. Cao ốc Tần thị. Ở trong phòng làm việc nghỉ ngơi giằng co một đêm, thế nào cũng không ngủ được. Bây giờ là năm giờ sáng, chưa tới mười giờ, cô sẽ ngồi phi cơ bay đi Anh quốc. Từ Đài Bắc đến Anh quốc, mười hai giờ bay. Như vậy, nói cách khác chỉ cần hai mươi hai giờ nữa, cô có thể nhìn thấy hắn! Khi bọn họ tách ra trong cuộc sống, ý niệm nóng bỏng muốn thấy hắn, vào thời khắc này dường như bộc phát. Tần Tấn Dương! Cô thực sự quá nhớ hắn! Nghĩ đến sắp nổi điên rồi! Đồng Thiên Ái từ trên giường nhảy xuống, đi vào trong phòng tắm, tắm rửa một phen. Thời điểm ra khỏi phòng tắm, tinh thần sung mãn cả người. Trận chiến này, cô nhất định phải thắng lợi! Cho tới bây giờ cũng chưa từng muốn tranh thủ qua cái gì, lần này cô sẽ làm bất cứ giá nào! Ngơ ngác ngồi trên ghế ở đại bản, xoay người nhìn ngoài cửa sổ. Vốn là bầu trời đang tối, rốt cuộc dần dần bắt đầu sáng lên. Ánh rạng đông từ từ dâng lên, Đồng Thiên Ái hướng về phía ánh mặt trời lộ ra khuôn mặt tươi cười rực rỡ. Ở trong lòng im lặng nói, mẹ. . . . . . Người ở Thiên đường. . . . . . Cũng phù hộ Thiên Ái nha. . . . . . Cái người không có đến thăm mẹ. . . . . . Anh ấy là có lí do . . . . . . Hôm nay Thiên Ái sẽ phải đi tìm anh ấy. . . . . . Mẹ nhất định phải phù hộ Thiên Ái. . . . . . 9h sáng. Quan Nghị cũng không có về nhà, nghỉ ngơi ở một gian phòng khác ở tầng dưới. Hắn đã sai người chuẩn bị sớm một chút, đi vào phòng làm việc của tổng tài. Đẩy cửa ra, nhìn người đang ngồi đưa lưng về phía hắn. Hướng về phía cô hô, "Đồng Thiên Ái! Tôi chuẩn bị hết rồi! Tới đây ăn một chút đi! Phi cơ buổi chiều bay, nếu em bị đói bụng, đến lúc đó Tấn Dương sẽ tìm tôi tính sổ đấy!" Đồng Thiên Ái "Dạ" một tiếng, từ từ xoay người, ánh mắt chậm rãi nhìn đến Quan Nghị. Trên mặt của cô, trấn định dị thường. Mà nụ cười nơi khóe miệng, nhưng làm cho người ta cảm giác rất mê hoặc Tựa hồ, nụ cười của cô có loại mị lực trí mạng. Ánh mắt Quan Nghị nhìn thẳng vào mắt của cô, sửng sốt một chút, nuốt một ngụm nước bọt, chát chát nói, "Tôi cho người chuẩn bị qua loa, em xem có hợp không khẩu vị không?" Kỳ quái! Tại sao hiện giờ tiểu cô nhi cho hắn cảm giác có chút áp lực khiếp người? Đây là chuyện gì xảy ra a! Mình tại sao có loại cảm giác này? Chợt gảy đầu, đi tới trước bàn làm việc, đem đĩa để xuống. Nhưng cái cảm giác đè nép trong lòng kia, ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của cô, càng cảm thấy mãnh liệt, thật đúng là gặp quỷ! Ba giờ chiều. Cô Nhi Viện Nhân Ái Đài Bắc. Một chiếc xe con màu đen dừng ở trước cửa Cô Nhi Viện, trong xe đi xuống một người đàn ông mặc tây trang màu đen. Hắn đeo kính đen, có chút hung thần ác sát. Điện thoại di động bên tai truyền đến giọng nói ra lệnh của đối phương, "Đến Cô Nhi Viện Nhân Ái Đài Bắc rồi sao? Tra rõ! Năm đó có phải hay không có một cô bé gọi là Đồng Thiên Ái, bởi vì mẹ bị tai nạn xe, mà bị đưa vào Cô Nhi Viện!" "Bẩm báo điện hạ, thuộc hạ đã đến!" Người đàn ông vội vàng cung kính trả lời. Đối phương vừa cuồng ngạo vừa khinh thường nói, "Phế vật! Tra nhiều như vậy, cho đến bây giờ không có tra ra! Lại còn muốn ta phái người tự mình đi tra! Lưu ngươi có ích lợi gì?" "Thuộc hạ thất trách! Thuộc hạ nguyện ý chịu phạt! Xin điện hạ trừng phạt!" Người đàn ông run như cầy sấy, vội vàng tạ tội. Đối phương hừ lạnh một tiếng, "Dẫn người trở về tổ chức! Tất cả trở về đợi lệnh!" "Dạ!" Người đàn ông trầm giọng trả lời. Điện thoại chợt cắt đứt, người đàn ông ngẩng đầu nhìn về Cô Nhi Viện. Mở ra bước chân, đi về phía trước. Phía sau cửa sắt lớn, bọn nhỏ đang cười đùa chơi đùa, chợt có một hài tử nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn thấy bộ dáng của hắn, hô to một tiếng. Tất cả bọn nhỏ rối rít nghiêng đầu nhìn lại, nháy mắt tất cả đều ngây ngẩn cả người khi nhìn thấy người tới . Trong đó mấy người nhát gan sợ tới mức khóc, nhất thời hoảng loạn. "Từ Mụ mẹ! Có chú rất hung đến!" "Oa —— Từ Mụ mẹ! Có chú kỳ quái đến rồi! Có người xấu!" Bọn nhỏ bắt đầu kêu la rồi, hướng về phía sau lưng, cùng nhau thét lên chạy trốn. Giống như người đàn ông trước mặt là hung thần ác sát . Người đàn ông tháo mắt kính xuống, lộ ra ánh mắt vô tội, cũng không thể làm gì hơn. Dáng dấp hắn kinh khủng lắm sao? Không phải vậy chứ!