Edit: Maria Liêu Beta: Ha.chi +yunafr Thời gian từng phút trôi qua, đảo mắt đã qua mười phút, ngay sau đó 20, 30’, 40, một canh giờ cứ như vậy trôi qua. Đồng Thiên Ái lần nữa giơ tay lên nhìn xuống đồng hồ, thì thầm một tiếng, "Cũng hơn mười hai giờ!" Tại sao hắn còn không có tới? Tần biến thái! Rốt cuộc đang làm gì? Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì sao? Hay là hắn quyết định không tới đây? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì! "Ừng ực ừng ực ——" Buổi sáng lúc đi ra khỏi nhà cũng chưa có ăn cái gì, bụng rỗng một buổi sáng. Hiện tại bụng đã phát ra tiếng kháng nghị, thật sự là có chút đói đói, tuy nhiên cô không có tâm tình ăn cái gì. Nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn hình mẹ, vẫn tràn đầy lòng tin mỉm cười, "Mẹ! Con có nói qua,anh ấy là người lộn xộn lung tung! Chỉ là, con tin tưởng anh ấy, anh ấy nói đến thì sẽ đến, nhất định sẽ tới!" "Cái gì? Nếu như anh ấy không đến đây?" "Mẹ, người thật là xấu! Hắn làm sao sẽ không đến! Mẹ không phải từng nói qua sao? Người nào yêu sâu đậm, chắc là sẽ không nói láo với đối phương! Nếu như nói láo, vậy nhất định là anh ấy có nguyên nhân!" "Cho nên nói! Anh ấy nhất định sẽ tới! Nhất định sẽ!" Nữ nhân trong hình, như cũ chỉ là mỉm cười. Nụ cười kia, tựa hồ là ủng hộ cô..., cho cô lòng tin cùng với đồng ý lớn lao. Đồng Thiên Ái tự lẩm bẩm, vẫn tiếp tục lặp lại lời nói. " Anh ấy nhất định sẽ tới, anh ấy nhất định sẽ tới." Đôi tay ôm chân, đem lấy chính mình ôm thật chặt, cuộn thành một đoàn. Nhắm mắt lại, trong lòng lại không nhịn được hỏi: Tần Tấn Dương, anh sẽ tới hay không. . . . . . Hai giờ chiều. Phòng họp Tần thị đang triển khai hội nghị, cửa phòng họp bị người đẩy ra. Quản lý các ngành quay đầu lại, chỉ nhìn thấy thư ký Quan Nghị, nhưng không thấy tổng tài Tần Tấn Dương của bọn họ. Trong lòng mỗi người cũng có chút tò mò, nhưng lại im lặng không lên tiếng. Quan Nghị đi tới cái vị trí trống ở bàn làm việc, vững vàng ngồi xuống, mỉm cười nói, "Tần tổng tạm thời có chuyện! Hội nghị hôm nay, do tôi tạm thời thay thế Tần tổng triển khai!" "Kế tiếp, báo cáo mỗi tháng, tất cả các trưởng bộ phận bắt đầu đi!" Quản lý nghiệp vụ phòng khai thác trước đứng lên, đem báo cáo cầm trong tay đưa cho phụ tá, hướng về phía mọi người nói, "Phần này là thống kê kết quả mà ngành nghiên cứu đưa xuống, về nghiệp vụ mới khai phá!" "Căn cứ điều tra thị trường, 60% đám người. . . . . ." Quan Nghị ngồi ở trên ghế, đôi tay nắm bút lông, thì thỉnh thoảng xoay tròn mấy cái. Trong lòng lại vẫn có chút hoảng loạn, cũng là không nói được nguyên nhân. Tấn Dương lúc gần đi, mình đã đáp ứng hắn, về Đồng Thiên Ái, nhất định sẽ giải thích rõ. Nhưng là bây giờ cũng mấy giờ rồi, cái cô gái nhỏ đó lại còn không có cho hắn một cái tin tức. Hôm nay nguyên là Tấn Dương muốn đi gặp cô! Chẳng lẽ cô còn một mực chờ ở nơi đó sao? Nhưng tại sao điện thoại di động lại tắt máy! "Năm. . . . . . Bốn. . . . . . Ba. . . . . . Hai. . . . . . Một. . . . . . Ba giờ chiều rồi !" Đồng Thiên Ái xem đồng hồ, đếm thời gian. Nhìn thấy kim chỉ giây đi hết 1 vòng cuối cùng, có chút vô lực mím mím môi. Cô đã một mình ở chỗ này ngồi đến tám giờ rồi, từ buổi sáng bảy giờ rưỡi bắt đầu, mãi cho đến ba giờ chiều. Chính mình cũng không biết tám tiếng này, mình sao có thể chờ được hay như vậy. Thấy có người đang tới bái tế, cô lập tức ngẩng đầu lên, xem có phải là hắn hay không. Một mực chờ hắn, trước nay chưa từng có, chờ ai lâu như vậy, đời này chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, như hôm nay vậy, chờ một người. Lại còn cam tâm tình nguyện chờ đợi như vậy. Thật là khờ lại có chút ít ngu dại! Đồng Thiên Ái nghiêng đầu sang chỗ khác, hướng về phía hình của mẹ mà nói, "Mẹ! Anh ấy có lẽ sẽ không tới! Con chỉ đợi đến năm giờ! Nếu như đến năm giờ, anh ấy còn chưa tới, thì lúc ấy con thực sự phải đi về rồi!" "Hôm nay anh ấy không đến, xem ra anh ấy cũng không thích Thiên Ái! Có lẽ có chút thích, đoán chừng không phải yêu!" "Thiên Ái. . . . . . Không có gì . . . . . ." Trong tấm ảnh, người phụ nữ vẫn đang mỉm cười. Nhưng trong phần tươi cười này, thế nhưng lúc này có nhiều chút thương cảm cùng lo lắng. Tựa hồ là có thể đoán được, kết quả của sự chờ đợi. Mỗi một phút trôi qua, Đồng Thiên Ái sẽ giơ tay lên nhìn đồng hồ. "Tần biến thái! Làm sao còn chưa tới! Trời cũng mau tối rồi!Anh biết hay không biết đây!" Cô có chút tức giận gầm nhẹ ra tiếng, trong thanh âm đều mang chút run rẩy. Lúc chạng vạng, gió thổi phất qua, không hề ấm áp nữa, mang theo chút lạnh lẻo. Tựa hồ có thể đâm vào da người, lạnh thấu xương. Nghĩa trang Nam Sơn lác đác chỉ còn lại một số ít người, nhưng là cũng đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi về. Đồng Thiên chôn đầu thật sâu trong đầu gối, cổ họng có chút chát chát gì đó, đang tụ lại. Không có nhìn lại thời gian, không có coi lại. . . . . . Ngẩng đầu, phát hiện sắc trời đã dần dần tối. Nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, nhìn mẹ vẫn cười như cũ, nói, "Mẹ! Con đếm tới 1000! Nếu như đếm tới 1000! Anh ấy còn chưa tới, con sẽ đi về !" "Có được hay không? Mẹ không có phản đối! Đó chính là đáp ứng!" "Một. . . . . . Hai. . . . . . Ba. . . . . ." "400. . . . . ." "692. . . . . ." "761. . . . . . 830. . . . . . 900. . . . . ." "997. . . . . . 998. . . . . . 999. . . . . ." Cuối cùng "1000", trên bờ môi, làm thế nào cũng đếm không xuống được. Đồng Thiên Ái cảm thấy mắt chua xót đến kìm không được, chỉ là cảm giác mình sắp khóc lên. Nhưng mà không có ở trước mặt mẹ rơi lệ, từ "Một" hô ra miệng nhưng từ "Ngàn" làm thế nào cũng kêu không nổi nữa. Đột nhiên, có chút hận hắn. Tại sao. . . . . . Tại sao đếm không nổi. . . . . . 1000 … con số này. . . . . . Ở trong lòng đọc bao nhiêu lần. . . . . . Tại sao lại không xuất khẩu được. . . . . . Tại sao hắn lựa chọn không đến. . . . . . Nhưng lại lừa gạt cô nói hắn nhất định sẽ đến . . . . . . Cho cô hi vọng. . . . . . Tại sao lại để cho cô thất vọng.