Quan Nghị vội vàng bắt được nhược điểm này, không quên nháy mắt một cái, chậc chậc khên ngợi, :"Ai! Càng ngày càng được rồi! Càng ngày càng có tướng vợ chồng nha! Ngay cả nói chuyện cũng giống nhau a!" "Anh không được nói lung tung!" Đồng Thiên Ái tức giận mà giậm chân, chỉ vào Quan Nghị căm giận quát. Cái gì mà tướng vợ chồng! Người nào cùng anh ta là vợ chồn chứ! Thật là! Luôn nói lung tung! Tên biến thái chết tiệt đã là tên điên rồi, không ngờ tay sai của hắn cũng thành người điên! Tất cả đều có tật xấu ------- thích nói chuyện điên khùng! Quan Nghị nói trúng tim đen hỏi, "Chẳng lẽ các ngươi hôm qua khồng ở cùng một chỗ sao?" Làm ơn! Anh cũng thay tên tiểu tử thúi Tần Tấn Dương kia tiếp điện thoại! Có thể, tối hôm qua bọn họ không phải triền miên cả đêm, cũng là *** a! Cô nam quả nữ, không để cho người ta nghĩ méo mó đúng là khó a! Đồng Thiên Ái nhíu mày, vội vàng giải thích, "Chúng ta đúng là có ngủ cùng chỗ, nhưng là....." Cũng không có ngủ cùng nhau...... Lời còn chưa nói hết, Quan Nghị liền cắt đứt, hứng thú nói, "A a! Ở cùng một chỗ à! Vậy là được rồi! Còn mấy cái kia đều không cần phải nói! Dù sao hai người ở cùng một chỗ là đúng rồi!" Cuối cùng, khinh bỉ quét mắt nhìn hai người bọn họ, nói ra hai chữ, "Ở chung!" Ở chung?.....Ở chung!......A a a........ Cô cư nhiên bị người ta nói là "Ở chung" rồi ?...... "Anh....... Anh đừng nói lung tung!" Hướng về phía Quan Nghị mắng, trong lòng nén một bụng tức. Đồng Thiên Ái tức giận nghiêng đầu sang chỗ khác, quát, "Đều là lỗi của anh!" Tần Tấn Dương trong mắt tràn đầy ý cười, vẻ mặt cực kỳ vô tội, "Này, không liên quan đến anh! Là cậu ta nói! Anh cái gì cũng chưa nói! Không phải là lỗi của anh!" "Thế nào lại không phải là anh!" Đồng Thiên Ái hoàn toàn hỏng mất, đem tất cả mũi nhọn chỉ hắn, "Chính là anh! Nếu không phải là anh! Làm sao cấp dưới của anh sẽ nói ra hai chữ kia! Chính là anh!" Tất cả, đều muốn tình trên đầu tên biến thái chết tiệt kia! Tính đi tính lại, đều là lỗi của anh ta!" "A!" Quan Nghị căn bản không tính khuyên bảo, phụ học nói, "Đúng vậy a đúng! Đều là lỗi của Tấn Dương! Thật ra thì ở chung cũng không phải tội ác tày đình gì nha!" Vừa chữ kai! Vòng tới vòng lui, lại nghe đến hai chữ kia rồi! Buổi tối ta muốn dọn đi! Nhất định! Khẳng định! Nhất định!" Đồng Thiên Ái liếc nhìn Quan Nghị đang ngồi trên ghế, nghiêng đầu nhìn Tần Tấn Dương, nói ra quyết định trong lòng. "Không cho phép!" Lời của cô vừa nói ra khỏi miệng, liền bị người kia hết sức phản đối. Tần Tấn Dương nhíu mày, quét mắt nhìn về phía khuông mặt tươi cười chờ xem kịch vui kia, lạnh lùng nói, "Quan đại thư ký! Bây giờ anh có thể đi ra ngoài! Chẳng lẽ anh không có việc gì làm sao?" "Ách........" Quan Nghị trtrowjn to hai mắt, thức thời đứng dậy, "Dạ! Tôi đi! Tôi rất vội! Tôi có rất nhiều chuyện cần làm!" Nhưng mà trong nội tâm lại oán giận : ai!thật ra anh còn muốn ở lại xem kịch vui! Cư nhiên lại ở thời khắc mấu chốt, đem anh đuổi ra ngoài! Quả nhiên là không có nhân tính mà! Cái thế giới này, quá điên cuồng rồi! Quan Nghị chân trước mới vừa đi ra khỏi phòng làm ciệc, Tần Tấn Dương vội vàng tháo xuống vẻ mặt lãnh khốc. Có chút lấy lòng dắt tay Đồng Thiên Ái, đi về phía sofa lớn, "Được rồi! Đừng nóng giận!" "Dù sao tôi cũng muốn dọn đi! Cùng anh ta không liên quan! Tôi vốn là có nghĩ tới muốn dọn đi ra ngoài rồi!” Đồng Thiên Ái bỏ tay anh ra, cắm đầu cắm cổ đi đến ghế sa lon ngồi xuống. Tần Tấn Dương nhìn thấy cô khẽ liếm môi, vô cùng săn sóc xoay người rót cốc nước. Đi về phía bên cô, ngồi xuống cạnh cô, đưa cốc nước tới trước mặt cô, cười nói, "Nói nhiều như vậy, khát nước không? Uống nước đi!" Hừ! Hắn còn biết cô sẽ khát nước! "........" Đồng Thiên Ái nhận lấy cái cốc, uống từng ngụm từng ngụm đến khi cái đáy ngược lên trời. Đem cái cốc đặt ở khay trà, nghiêng đầu nhìn mặt hắn đang cười hì hì, nghiêm mặt nói, "Anh đừng nói nữa! Dù sao tôi muốn rời đi! Cứ như vậyđi!" "Nga!" Tần Tấn Dương vô cùng nghe lời không phản bác nữa, vẫn duy trì nụ cười như cũ. Bàn hồi đây? Lát nữa cho người đem tất cả đồ trong nhà cô chuyển vào "nahf" bọn họ! Thuận tiện đem cả cái tiểu ma tước cho thoái tô! nhìn xem cô còn rời đi yhees nào! Đồng Thiên Ái nghi ngờ nhìn hắn, hắn thỏa hiệp nhanh như vậy, cảm thấy có chút kì dị. "Này!" Không nhịn được quát, "Trong đầu anh sẽ không đnag suy nghĩ cái chủ ý xấu gì chứ? Tôi cảnh cáo anh! Tốt nhất anh không cần nghĩ ra cái củ ý xấu gfi!" Thân thể Tần Tấn Dương khẽ dựa vào ghế salon, bàn tay để ngang đường ghế salon, vô hình đem cô ôm trong ngực. Cười híp mắt nói, "Anh nào dám! Có lão bà đại nhân như em, anh nào dám a !" Không cần gọi tôi là lão bà!" Vừa nói lại những lời này, Đồng Thiên Ái nhìn về phía anh bắn hai đạo ánh sáng lạnh. Tần Tấn Dương gật đầu một cái, giống như trước, "Đã biết! Lão bà đại nhân!" ........... Toilet nữ tầng thứ N "Này!Mọi người biết không?" Nữ bát quái nhỏ giọng nói thầm. Mấy nữ nhân yêu thích bát quái khác vội vàng đưa cổ, tò mò hỏi nói, "Cái gì vậy? Chuyện gì? Nói nhanh một chút!" Nữ nhân bát quái cẩn thận nhìn bốn phía. bắt đầu nói, "Tần tổng của chúng ta ý, trong phòng của hắn có thêm một trợ lý đặc biệt!" "Trợ lý dao! Có gì kỳ quái đâu!" Một nữ nhân nói. Nữ nhân bát quái vội vàng liếc mắt, "Sao lại không kỳ quái! Cô đã nhìn thấy trợ lý của Tần tổng sao? Không phải luôn luôn là Quan thư ký giải quyết sao?" "A! Đúng vậy! Nhắc tới cũng thấy lạ! Cái trợ lý đó là ai?" Quả nhiên, đưa tới oanh động.. Nữ bát quái đắc ý nói, "Tôi đã nhận được tin tức! Nghe nói cô ta tên là Đồng Thiên Ái!" "Đồng Thiến Ái? Chưa từng nghe thấy! Mới tới à?" "Đúng vậy! Cái loại đó lớn lên không phải là đặc biệt xinh đẹp à?" Ngay sau đó, tiếng nghị luận rối rít vang lên. Nữ bát quái đưa ngón trỏ lắc mấy cái, chậc chậc thở dài, "NO! Nghe nói nhan sắc bình thường! Hơn nữa còn nghe nói, trước làm việc trong phòng làm việc nhỏ" "Cô ta là sự tồn tại kỳ lạ!" Như có điều suy nghĩ nói thì thầm.