Nhìn thấy cửa phòng “Phanh!” một tiếng liền đóng cửa, khuôn mặt tuấn tú của Tần Tấn Dương nhăn lại. Con nhím nhỏ chết tiệt này, dám đem anh biến thành “Tần công công”? Điều này đối với đàn ông chính là sự sỉ nhục lớn. Ok, tốt lắm, anh sẽ cho cô biết, rốt cuộc anh có phải là đàn ông hay không? Bên trong phòng, Đồng Thiên Ái đem túi quần áo đổ ra hết thảy, một đống lớn quần áo nằm chễm chệ trên giường. Quần áo trong quả thật rất đẹp, còn có áo khoác công sở đậm màu, một cái xếp li nhỏ nhưng rất khác biệt với cúc áo có in hoa văn cây cối, ở giữa sự chính chắn, trưởng thành nhưng cũng không mất đi hàm xúc uyển chuyển. Cầm lấy hóa đơn quần áo, mày lập tức nhíu lại. Quần áo trong hiệu Chanel cũng có áo khoác, quần bò ống đứng cũng là hiệu Italy,… Này quả thật rất phung phí đi, quá xa xỉ, quá xa xỉ mà! Lại vội vàng mở ra cái túi quần áo màu hồng nhạt kia, nhìn thấy túi bên trong màu sắc rực rỡ, trên mặt nổi lên một mảnh phiếm hồng. Bàn tay cầm lấy một kiện quần áo trong đó, có chút chán ghét, nỉ non nói: “Calvin Klein? Nội y CK? Trời ạ!” Cúi đầu, nhìn lại bên trong, nhất thời rùng cả mình. Anh ta quả thật là một tên biến thái mà! Đường đường là một ngừơi đàn ông, lại không biết xấu hổ đi mua nhiều nội y như vậy? Hóa đơn tất cả đều giữ lại. Aaaaaa, chẳng lẽ không ai nói anh ấy là “Đồ biến thái” sao? (Chị à, ảnh đi mua đồ nhiều như vậy, nhân viên mừng thấy mụ lun ý, chửi ảnh biến thái, ảnh không thèm mua nữa sao?)) Ở phòng ngoài, Tấn Tần Dương vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi. Đột nhiên cánh cửa bị mở tung ra. Trước mặt anh, Đồng Thiên Ái chỉnh tề xuất hiện, mái tóc dài đã được buộc cao hình đuôi ngựa, áo khoác đậm màu, trang bị quần áo trong đầy đủ, không những không già đi mà càng làm tăng thêm vẻ hoạt bát. Mà cô kia, gương mặt phấn nộn, thật là làm cho người ta có cảm giác muốn bay lại hôn một cái. “…..” Tần Tấn Dương ngây ngốc, sững sờ một chỗ, nét anh tuấn trên gương mặt đã hóa thành ngốc nghếch biểu tình, đột nhiên trong mắt lúc đó có một loại cảm giác sáng ngời. Hả? Sao lại thế này? Vốn là cô ăn mặc rất đơn giản, tại sao anh lại thấy, cô xinh đẹp động lòng người. Mặc dù là có chút nhếch nhác, nhưng trong mắt anh, cô đẹp đến chói mắt nha! Đây có phải được gọi là “Ma lực của tình yêu” không? “Anh nhìn cái gì thế hả?” Đồng Thiên Ái hai tay chống hông, hoàn toàn phá đi không khí lãng mạn. Đồ biến thái! Dám hé ra sắc mặt “Không muốn sống”, dám dung ánh mắt háo sắc nhìn cô như vậy. Loại ánh mắt này, có chút khiêu khích, nhưng cũng có chút …. Hoang mang??? Cô làm cho anh … hoang mang sao? (Haiz, tội nghiệp anh, nhìn vợ mình cũng bị chị coi là biến thái)) Tần Tấn Dương cười nhẹ, đi đến trước mặt cô. Hơi hơi khom thắt lưng, mặt không đổi sắc khẻ hôn xuống: “Anh nhìn em, bởi vì hiện tại em đẹp lắm!” “Hả?” Cô hồ nghi nhìn về phía anh, đưa tay sờ sờ đôi má được anh hôn qua. Cô đẹp sao? Tên biến thái này lại ở đó nói hưu nói vượn, tuy rằng nói mấy người theo đuổi cô cũng không ít, nhưng cô bây giờ cũng không cảm thấy bản thân mình đẹp! Cùng so sánh với những người tình nhân trước đây của anh, tướng mạo của mình quả thực là “Uyển chuyển hàm xúc!” (Chị ơi, chị cũng biến thái có kém gì anh đâu? Chị ko nhận mình đẹp, chỉ nhận bản thân được nhiều người theo thôi!:-j) Bàn tay Tần Tấn Dương một lần nữa lại nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, cưng chiều nói: “Ừm! Thôi, chúng ta đi làm đi!” Về sau mỗi ngày đều ở bên nhau, cảm giác này … Thật tốt quá! “Làm gì nói chuyện với anh!” Đồng Thiên Ái chán ghét chụp lấy cánh tay anh, tức giận nói: “Tần đại tổng tài à, anh còn tùy tiện như vậy nữa, em liền …..” Nói còn chưa nói xong, lại bị anh hôn trừng phạt. Lưỡi của anh dây dưa cùng cô, ôn nhu lại bá đạo hôn càng lúc càng sâu. Có thể cảm giác được mùi hương sữa thoang thoảng trên người cô, thân thể cô, còn có chút mùi vị trẻ con hồn nhiên. “….” Đồng Thiên Ái theo phản xạ có muốn trốn tránh, thân mình hướng cao giơ lên. Mà bàn tay kia của anh cũng biết chọn thời điểm thật, ngay lúc này lại hướng sau gáy cô, chế trụ đầu cô lại, gắt gao đè xuống, vẫn cùng lưỡi cô dây dưa triền miên, nóng bỏng. Hơi thở cùng cảm giác có chút hỗn loạn, đã trở nên khó khống chế hơn. Tần Tấn Dương lúc này ngừng hôn, thấy khuôn mặt cô vốn dĩ trở nên hồng nhuận do bị mình hôn cũng có chút đắc ý, không nhìn được cười nhẹ hôn them lần nữa. “Ừm! Đi thôi!” nói xong nắm lấy tay cô, đi ra ngoài nhà trọ. Chiếc xe Mercedes Benz chậm rãi lăn bánh, bên trong xe cũng im lặng, không ai nói chuyện. Đồng Thiên Ái ngừng thở, nhìn về phía trước. Nhưng ánh mắt cũng không tự giác mà nhìn về người bên cạnh mình, đảo qua khuôn mặt anh tuấn của anh, tầm mắt dừng lại ở hai phiến môi mỏng kia. Nghĩ đến chuyện mình vừa bị anh hôn qua, cô nhịn không được lại đỏ mặt. Kì quái, …. Chính cô cũng không nghĩ đến việc bản thân mình thật giống cảm giác “Mê trai!” (Chúc mừng chị gia nhập hội sắc nữ nhà chúng em! Welcome chị!)) Xe một đường đi thẳng đến tòa nhà Tần Thị, ở khoảng cách ba trăm thước, Đồng Thiên Ái bỗng dưng kêu lên: “Dừng xe, em muốn xuống xe, Dừng xe!” “Dừng xe để làm gì? Còn chưa tới mà!” Tần Tấn Dương hồ nghi nheo mắt nhìn Đồng Thiên Ái. “Em nói rồi, em sẽ xuống xe ở đây. Có nghe hay không vậy?” Cô cũng không muốn cùng anh sóng đôi bước vào Tần thị, như vậy thật quá công khai, quá rêu rao rồi. Cho nên chỉ nên xuống xe ở đây, sau đó một mình đi bộ vào, ân, đây quả thật là ý kiến chính xác nhất! Tần Tấn Dương như thế nào cũng không hiểu cô tại sao lại làm vậy nhưng cũng không ngăn trở mà đem xe đậu vững vàng tại đó: “Em nói muốn xuống ở đây mà! Thôi, xuống đi!” “……” Kì quái, làm sao anh có thể thỏa hiệp nhanh chóng như vậy, nhưng đã được như nguyện.Đồng Thiên Ái không nghĩ ngợi, mở cửa bước ra khỏi chiếc xe Benz. Với tay về sau đóng cửa lại, Đồng Thiên Ái đứng tại chỗ nhìn khoảng cách giữa mình và chiếc xe ngày một xa. Trong lòng đột nhiên lại có một loại cảm giác không nói nên lời, thế nhưng lại không biết trách ai mới đúng. Tự trách mình ……… Hay là chuyển sang trách anh đây? “Đau quá!” Đi được vài bước, nhịn không được cúi đầu nhìn cặp chân đang trên giày cao gót của mình. Thật sự là muốn chết quá đi! Lại không mua những loại có đế bằng phẳng, bà sẽ không mang giày cao gót nữa đâu! Đi chậm lại vài bước, Đồng Thiên Ái lại cúi người xuống, lấy tay sờ sờ mắt cá chân “Tần biến thái! Chắc chắn là cố ý mà!” “B----” Bỗng dưng bên cạnh vang lên tiếng còi xe ôtô. Đồng Thiên Ái quay mạnh đầu lại nhìn, thì thấy một chiếc xe thể thao màu xám. Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, hé ra khuôn mặt ôn nhu nhưng lại không kém phần nam tính. Mà trong đáy mắt của anh, tựa hồ còn lưu lại chút rung động Không biết vì cái gì mà cảm giác tựa hồ có chút quen mắt. Đàn ông bên trong chiếc xe thể thao giống như nhận ra cô có điểm hoang mang, cảm thấy có chút mất mát, cười sáng lạn. “Thiên Ái học muội, đã lâu không gặp!” “Ách?...” Thiên Ái học muội? Đồng Thiên Ái lục lọi tìm tòi trong trí nhớ, bỗng nhiên chỉ tay thẳng vào mặt đàn ông kia, kêu lớn: “Là Giang Húc học trưởng, người mắc mưu tràng cự tuyệt của tôi ở lễ tốt nghiệp phải không?”