Danh môn khách sạn, nhân viên phục vụ đi phía trước, thỉnh thỏang quay đầu lại, chỉ dẫn Tiêu Bạch Minh phía sau lưng đi đến một gian phòng Vip đã được bao trọn từ trước, cúi người hết sức cung kính nói “ Tiên sinh, xin mời ngài bên này!” Tiêu Bạch Minh gật đầu một cái “Cám ơn anh!” Nhân viên phục vụ mỉm cười, mở cửa kính ra. Tiêu Bạch Minh ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên trong gian phòng Tần Tấn Dương đã ngồi ngay ngắn trên chiếc salon màu đỏ làm bằng da thật, sửng sốt một chút anh không do dự bước thẳng vào bên trong. Cánh cửa nhanh chóng được đóng kín lại. Tần Tấn Dương vẫn như ngày thường, khí phách hiên ngang, lẫm liệt, một cánh tay đang tựa lên trán, gương mặt tuấn tú, vẻ mặt cũng hết sức nghiêm túc. Tầm mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt, gật đầu một cái “Tùy tiện ngồi đi!” “Được!” Tiêu Bạch Minh buồn buồn lên tiếng, lại một lần nữa cảm thấy chính mình thật nhỏ bé trước người này. Anh cùng người đàn ông trước mắt này căn bản không có bất cứ lực lượng nào có thể chống lại. Không bàn về tướng mạo hay là quyền thế, chỉ đơn giản về khí thế, cũng đã cách xa nhau vạn dặm. Trận đấu giữa hai người bọn họ chưa bắt đầu nhưng anh cũng biết rõ kết cục là thế nào. Thật ra thì, từ khi bắt đầu anh đã biết mình thua. Người thua đã được định sớm chính là anh. Tần Tấn Dương đột nhiên mở miệng nói “Tôi muốn anh nên biết rõ ràng, lần này sao tôi lại muốn tìm anh nói chuyện. Mà nội dung của cuộc nói chuyện này tôi đoán là anh đã biết rõ! Anh là người thông minh! Tiêu Bạch Minh cầm ly rượu trong tay, một hơi uống hết, mùi cay nồng của rượu lập tức xông lên cổ họng. Mùi rượu mạnh như thế ít ra cũng khiến anh có cam đảm đối diện với người này. “Tần tổng, không biết anh muốn nói những chuyện gì đây?” Tiêu Bạch Minh đạt ly rượu xuống bàn, nẩng đầu lên đối diện với ánh mắt thâm thúy càu Tần Tấn Dương. Tần Tấn Dương trực tiếp nói “Tôi chỉ muốn nói một chuyện! Anh rời khỏi Thiên Ái!”. Con nhím nhỏ nhà anh, đoán chừng có đánh chết cô cũng không dám đối diện với người tên “Anh Bạch Minh” nói ra hai chữ “chia tay”. Con nhím nhỏ này vừa đơn thuần lại vừa thiện lương quá mức. Cho nên cái tên xấu xa này để anh làm cho. Tiêu Bạch Minh nở ra nụ cười khổ, cố ý hỏi “Tần tổng, tại sao lại muốn tôi rời khỏi Thiên Ái? Thiên Ái hiện đang là bạn gái của tôi cũng chính là vị hôn thê!” “Vậy thì thế nào?” Tần Tấn Dương lạnh lùng phản bác “Bạn gái thì sao? Vị hôn thê thì cũng đã sao? Anh nói nhiều như vậy căn bản cũng không có ý nghĩa gì cả.” Không có ý nghĩa gì….. đúng là không có chút ý nghĩa nào nhưng là anh nhất định phải hỏi như thế…. Bởi vì anh không yên lòng đem Thiên Ái giao cho một người đàn ông khác. Ít nhất hiện tại vẫn chưa yên tâm. “Anh yêu cô ấy sao?” Tiêu Bạch Minh bất chợt hỏi, giọng nói hết sức bình tĩnh đến mức dị thường. Từ lúc mở miệng hỏi, chính anh cũng biết đây là vần đề ngu xuẩn nhất nhưng là chính mình vẫn muốn hỏi. Bời vì anh nhất định phải nghe chính miệng người đàn ông này thừa nhận anh ta yêu Thiên Ái, không bao giờ cô phụ cô ấy. Tần Tấn Dương không chần chờ chút nào, kiên quyết nói, "Yêu!" Lời nói thoát ra trong lòng anh giờ này có loại cảm giác như trút được gánh nặng. Anh ngày trước chưa từng mong muốn sẽ có ngày mình yêu thương một người khác, nhưng là không nghĩ đến người này thực sự đã xuất hiện. Trước mặt dường như hiện lên ánh mắt thơ ngây cùng khuôn mặt tươi cười như ánh mắt trời của cô. Ảo ảnh trong phút chốc liền phai nhòa. Nghe được giọng nói kiên quyết khẳng định của Tần Tấn Dương, Tiêu Bạch Minh cảm thấy sứ mạng của mình vào lúc này đã có thể hoàn thành. Anh biết Tần Tấn Dương là người đàn ông hết sức cao ngạo, nếu như không phải thật sự là yêu, tuyệt đối sẽ không kiên quyết trả lời như thế. Thiên Ái…. Thiên Ái… tình cảm này của em không phải sai lầm… người đàn ông này cũng rất thích em. Không! Không! Không! Anh ta chính là yêu em. “Anh sẽ mãi yêu cô ấy sao?Anh có thể làm bạn cùng cô ấy đến già không? Anh có thể kết hôn với cô ấy? Anh sẽ không bao giờ rời xa cô ấy?” Tiêu Bạch Minh liên tịc hỏi, tựa như đem hết tất cả ưu tư trong lòng toàn bộ phát tiết ra ngoài. Những vần đề này không chỉ mình anh muốn hỏi mà còn thay Thiên Ái hỏi người này. Tần Tấn Dương cười nhạt một tiếng, đối với tình cảm của Tiêu Bạch Minh có chút động lòng. Đồng dạng là người đàn ông, cùng yêu một người con gái, như thế này mặt đối mặt với nhau anh ta còn có thể giữ vững tâm trí, cực kì trấn tĩnh, anh ta quả thật là một người đàn ông đúng nghĩa. Nhưng người yêu của Thiên Ái chỉ có một người. “Tôi sẽ mãi mãi yêu cô áy, sẽ làm bạn đến giàvới cô ấy, đối với cô ấy không xa không rời!” Tần Tấn Dương nhìn Tiêu Bạch Minh tứng câu từng chữ trầm giọng trả lời. Giờ phút này, anh nói những điều này cho tình địch mình nghe, như thế sau này, sẽ nói cho người mà anh yêu thương nghe. Từ giờ phút này, trong sinh mệnh anh đã có người cùng anh đi cả đời. Tiêu Bạch Minh gật đầu một cái, có chút cảm khái, nhàn nhạt mỉm cười, nhẹ nhàng thở dài, tự nói với chính mình không được dừng lại “Tôi____Buông____Tay” “Cám ơn anh!” Tần Tấn Dương chân thành nói, trên mặt lộ ra sự khâm phục. Chính anh cũng không nghĩ sẽ thuận lợi như thế này. Chỉ đơn giản mấy câu nói cư nhiên có thể khiến đối thủ lựa chọn thối lui! Như thế nào yêu một người, mới có thể làm đến"Buông tha" hai chữ đây? Tiêu Bạch Minh từ trên ghế đứng lên, nhìn Tần Tấn Dương, bình tĩnh nói “Không cần cám ơn tôi! Hi vọng anh có thể thực hiện được lời hứa ngày hôm nay. Luôn bên cạnh Thiên Ái. Nếu không tôi tuyệt đối không bỏ qua cho anh!” – đây là tối hậu thư của anh. Cho dù sau khi anh chết đi rồi, có làm quỷ cũng từ âm tào địa phủ tìm Tần Tấn Dương tính sổ. Anh tuyệt đối không tha thứ cho người làm tổn thương Thiên Ái. Tần Tấn Dương lúc này cũng đứng lên, đối mặt với Tiêu Bạch Minh nói “Không cần anh bỏ qua cho tôi! Ngay cả tôi cũng không bỏ qua cho chính mình.” “Cho tôi thêm một ngày nữa… tôi sẽ chủ động nói chia tay với Thiên Ái” Tiêu Bạch Minh gật đầu một cái, xoay người đi khỏi phòng ăn. Yêu hời hợt chính là gặp dịp thì quen, còn yêu hết tâm can chỉ hi vọng đối phương được hạnh phúc.