Lục Hiểu Phong băn khoăn. Chuyện nhảy dù lần trước, chị dâu bị dọa sợ, cậu cũng bị mắng không ít. Cậu chưa từng thấy, nửa đêm canh ba, trong thời gian diễn tập, đại ca đi thăm chị dâu. Tất cả hình tượng đều bị phá vỡ. Mà Khả Lan, ngẩn người trước lời nói của Lục Hiểu Phong, nhìn ánh mắt của những người khác, vội vàng buông cánh tay Lục Hiểu Phong ra. Cô rũ lông mày, cười xấu hổ, thầm nghĩ nếu không thể biến Lục Hiểu Phong thành bạn, vậy thì biến thành người khác vậy. Nhưng......Cô vừa mới buông Lục Hiểu Phong ra, còn chưa rời đi, liền bị Cố thủ trưởng kéo lại, cả người liền rơi vào trong lòng Cố thủ trưởng. Cảm giác quen thuộc, khiến trái tim Khả Lan bỗng nhiên nhảy kịch liệt. Cô từ chối, không giãy giụa nhưng cũng không muốn thuận theo. “Anh buông ra.” Khả Lan khẽ nói, lạnh giọng bảo Cố Thành Viêm buông ra. Nam chính! Cô với không tới. “A......không phải em là Lan Thư ở “Danh Tước” sao? Sao lại tới đây quyến rũ tình yêu?” Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, không những không buông tay, ngược lại còn tăng sức lực trên tay, cười lạnh nhỏ giọng nói bên tai Khả Lan. Hơi thở ấm áp phun bên tai cô....... Bản lĩnh? Chỉ bẳng chút bản lĩnh này của cô, thật sự có thể bảo vệ người nhà mình! Khả Lan nghe Cố thủ trưởng nói, khuôn mặt trắng nõn, bỗng nhiển trở nên ửng hồng. Câu dẫn tình yêu? Con mắt nào của Cố thủ trưởng thấy cô quyến rũ tình yêu chứ? “Xấu xa.” Khả Lan lạnh giọng nói, mặc dù công việc của cô không tốt lắm, nhưng không có nghĩa là cô sẽ mặc cho mình chìm xuống. Ý nghĩ lúc này chính là xấu xa. “Xấu xa?” Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan trả lời, cất giọng hỏi ngược lại. Khuôn mặt bình tĩnh, thoáng qua một chút hứng thú. Tốt.......Rất tốt. Anh cũng muốn cho cô xem một chút, cái gì gọi là xấu xa. Chợt, bàn tay Cố Thành Viêm nắm bả vai cô xoay người, để cô nhìn về phía một đôi nam nữ ở phía xa. Trong góc, người đàn ông cẩn thận vén váy cô gái, vuốt ve hai đùi cô, từ từ trượt vào bên trong. Cô gái yêu kiều ngửa đầu, khuôn mặt ửng hồng, mơ màng. Cô gái kia Khả Lan biết! Đồng nghiệp của cô. Thấy tình huống như vậy, cả người Khả Lan bối rối, không phải Vưu Kỷ Mỹ nói đây là tiệc hữu nghị sao, họ với không tới không phải sao? Rốt cuộc chuyện này là thế nào? “Tháo món đồ trên ngực cô xuống, ngoan ngoãn đi theo Lục Hiểu Phong, đừng gây phiền toái cho tôi.” Cố Thành Viêm thấy cả người Khả Lan cứng ngắc, lúc này mới buông cô ra, lạnh giọng nhắc nhở cô. Nhìn dáng dấp cô có thể đoán cô không biết gì. Sau khi Khả Lan bj buông ra, nghiêng đầu nhìn Cố thủ trưởng, muốn hỏi rốt cuộc là chuyện gì. Nhưng sau khi Cố thủ trưởng buông cô ra, đã đi xa. Chỉ lưu lại một bóng lưng cao ráo, ở giữa đám người. Cố thủ trưởng đi xa, lúc này Khả Lan thật sự không rõ, chuyện ngày hôm nay là thế nào. Vưu Kỷ Mỹ nói là quan hệ hữu nghị, tướng quân nói là tiệc về hưu, Cố thủ trưởng nói là quyến rũ tình yêu. Mà cô nhìn thấy, có tình sắc, cũng có về hưu, còn có quan hệ hữu nghị. Như vậy? Có phải là đại biểu, trung gian có người thao túng bữa tiệc hôm nay. Khiến cho ý nghĩ của mọi người không giống nhau? Mà Cố thủ trưởng đây là? Người tới bắt sao? Thêu dệt chuyện? Hay là làm nhiệm vụ? Nghĩ đến đây, trong lòng Khả Lan hơi ngừng lại, hình như chuyện rất phức tạp. Cô rũ lông mày, trầm tư, có chút nhớ nhung không rõ tại sao. “Chị dâu, ăn trái cây không?” Không biết từ lúc nào Lục Hiểu Phong bưng một đĩa trái cây đi tới trước mặt Khả Lan, cười híp mắt lộ ra hàm răng trắng, phát sáng rạng rỡ dưới ánh đèn. Khả Lan bị Lục Hiểu Phong cắt ngang suy nghĩ, quay đầu nhìn Lục Hiểu Phong, lúc nhìn thấy hàm răng trắng của cậu thì chợt thấy lóng lánh. Quá nhanh! Cô đưa tay cầm một miếng trái cây, bỏ vào miệng, ngước mắt nhìn Lục Hiểu Phong, giống như thuận miệng hỏi: “Món đồ trước ngực có ý gì?” Khả Lan vừa lấy món đồ trước ngực xuống, ánh mắt dừng trên mặt Lục Hiểu Phong, muốn từ trên người cậu biết một chút nguyên nhân. Lúc trước Vưu Kỷ Mỹ đưa cho cô, cô cũng không để ý, vừa rồi Cố thủ trưởng nói cô lấy xuống, cô cũng cảm giác, vật trước ngực này, tám phần có liên quan tới chuyện ngày hôm nay. Nếu như chỉ là tiệc quan hệ hữu nghị, đeo lên ít đồ, tỏ rõ thân phận, xem như bình thường. Nhưng nếu như là tiệc về hưu, đeo ít đồ, có phải quá dư thừa không. Vậy vật này đại biểu cho cái gì? Lục Hiểu Phong còn đang đút trái cây vào miệng, nghe thấy Khả Lan hỏi, hơi sững sờ, lấy trái cây trên miệng xuống, nhìn về phía Lâm Khả Lan. “Chị dâu không biết sao?......Chuyện này trong nội bộ có lời đồn rằng liên quan đến hình khiêu dâm, cụ thể thế nào em cũng không rõ lắm.” Lục Hiểu Phong khẽ giải thích với Khả Lan, sau khi nói xong lại đem trái cây bỏ vào miệng tiếp tục ăn. Hình khiêu dâm? Trong lòng Khả Lan khẽ run, ánh mắt không khỏi quét quanh phòng một vòng. Những cô gái Vưu Kỷ Mỹ đưa tới ít đi một nửa. Vậy kế tiếp! Ồn ào..... Chợt tháp rượu trong phòng bị đẩy ngã. Choang......choang.....choang....tan nát dưới đất. Mà người đứng trước tháp rượu tan nát dưới đất không ai khác chính là Dương tướng quân. “Đồ khốn kiếp này, uổng công tôi dìu dắt cậu, cút......Khụ......Khụ......Cút......” Dương tướng quân vừa nói vừa che ngực ho kịch liệt. Mà không khí vốn hài hòa lúc này bị phá hư. Mọi người vây quanh Dương tướng quân, chỉ thấy một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, quỳ một chân trên đất, khuôn mặt đỏ bừng. Nhưng người đàn ông trung niên trước mặt, bộ dáng rõ ràng là cúi đầu nhận sai, không nhún nhường cũng không kiêu ngạo, khóe miệng bất giác nở nụ cười hả hê, kỳ quái làm cho người ta cảm thấy lạnh. Lúc này, người đàn ông trung niên giơ tay lên, lau hai mắt, cúi đầu phát ra tiếng khóc. Bởi vì người đàn ông trung niên khóc. Trong đám người vang lên tiếng bàn tán. “Đây không phải là cụ trưởng cục vật tư của quốc phòng sao?” “Nghe nói là tham ô.” “Vớt vát được không ít đi.” “Haiz, sao ông ta lại phụ lòng của Dương tướng quân chứ.” ...... Mọi người khẽ bàn luận, đa số mọi người chỉ người đàn ông trung niên đang quỳ dưới đất, trong giọng nói đồng tình với Dương tướng quân, nhận một học trò không có chí tiến thủ. Nhìn như đơn giản, phù hợp với lẽ thường. Nhưng lại khiến Khả Lan cảm thấy vô cùng kỳ quái. Bốp.....Bốp......Bốp. Chợt, trong đám người vang lên tiếng vỗ tay. Tiếng vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người. Người vỗ tay là Cố thủ trưởng. Lúc này Cố Thành Viêm, vỗ tay, hai mắt tối tăm lạnh lùng sắc bén như băng, khóe miệng khẽ nở nụ cười. Rõ ràng là cười, nhưng lại kèm theo hơi thở lạnh lẽo, đánh úp về mọi phía. Dương tướng quân, thấy Cố Thành Viêm hiện ra, hai mắt híp lại, thấm thoát lại than thở, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn bộ dáng người đàn ông trung niên trên mặt đất, đưa chân đá lên bắp chân người đàn ông trung niên. “Chuyện này, Cố đại tá cứ thẳng tay, ngàn vạn lần đừng chiều nó.” Dương tướng quân nói xong, xoay người rời đi, cơ thể run rẩy kịch liệt, nhìn như là vô cùng tức giận. Mà Cố Thành Viêm nghe Dương tướng quân nói vậy cũng không trả lời. Anh giương bàn tay lên, đem những người có mặt ở đây đi hơn một nửa.