Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh
Chương 81
“Không uống!” Lý Quả vô cùng kiên quyết nói.
Ăn thịt rắn, uống canh rắn thì có gì khác nhau đâu? Trong nước canh kia đều là tất cả tinh hoa của rắn, thật quá ghê tởm!
“Tiểu thư!” Hoàng nhi sốt ruột gọi.
Nàng có nói thế nào tiểu thư cũng không nghe, tiểu thư sẽ chết đói mất. Nhìn tiểu thư khổ sở như thế, nàng cũng rất đau lòng.
Lý Quả xua xua tay, vô lực nói: “Đừng khuyên nữa, có đánh chết tôi cũng không ăn đâu, các người mau đem đi đi, không tôi sẽ nổi giận đó.”
Cô chỉ muốn nghỉ ngơi, chẳng còn sức để từ chối nữa, tính tình cũng sắp bạo phát rồi.
Vẻ mặt Hoàng Nhi rầu rĩ, lo lắng nhìn Lý Quả, rồi lại cầu cứu quản gia Lân.
“Tiểu thư, không uống canh thì uống chút trà đi”. Quản gia Lâm yên lặng một lúc, liền đặt bát canh trong tay lên bàn, rồi cầm một tách trà đưa đến trước mặt Lý Quả, cung kính nói.
Trà? Lý Quả liếc tách trà trong tay ông ta một cái, xác định đúng là trà, lúc này mới dám đưa tay nhận lấy. Trong trà này không có rắn, chỉ có nước và lá trà, Lý Quả cảm thấy rất khó chịu, cần phải uống một cái gì đó cho ấm bụng.
Nhìn Lý Quả uống hết tách trà, Hoàng nhi cảm thấy vô cùng vui sướng. Nàng thật sự sợ tiểu thư sẽ tuyệt thực, chỉ cần tiểu thư đồng ý uống chút gì đó là được rồi.
Quản gia Lâm thấy vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ một lúc, lại khuyên nhủ: “Tiểu thư, những thứ kia không hề làm từ rắn, tiểu thư có thể phân biệt mà, hay là tôi lấy cho tiểu thư xem nhé”.
“Không cần đâu, quản gia Lâm, tôi thật sự không muốn ăn”. Uống một hơi hết tách trà, Lý Quả cảm thấy rất mệt mỏi, khẽ lắc đầu. Hiện tại, cho dù có đói cô cũng chẳng muốn ăn.
“Tiểu thư, ngài ăn chút đi mà, như vậy sẽ rất hại thân thể đó.”
Hoàng nhi biết Lý Quả cực kỳ sợ rắn, nếu tiểu thư biết nàng là con rắn kia, có khi nào sẽ chẳng cần nàng không?
Lý Quả hơi lắc đầu, rồi nhắm mắt lại, không muốn phí sức tranh cãi cùng bọn họ. Không ăn chính là không ăn!
“Hoàng nhi nhớ chăm sóc tốt cho tiểu thư, lát nữa, tôi sẽ bảo người đưa điểm tâm lên”. Quản gia Lâm thấy vậy, liền nghiêm mặt dặn dò Hoàng nhi, sau đó gọi người bê hết đồ ăn trên bàn đi, rồi cũng lui xuống.
“Cô ấy sao rồi?” Mặc Nhật Tỳ vắt chéo hai chân, ung dung ngồi thưởng trà trong phòng khác, thấy quản gia Lâm bước vào, nhàn nhạt hỏi.
Quản gia Lâm đứng ở bên cạnh, hơi cúi đầu, cung kính nói: “Tiểu thư đã nghỉ ngơi rồi, nhưng vẫn chẳng chịu ăn gì cả. Vương, vì sao ngài lại lừa tiểu thư?” Do dự một lúc, ông ta vẫn không nhịn được hỏi.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
228 chương
133 chương
165 chương