Chọc Không Nổi, Trốn Không Xong
Chương 16 : Thời gian không nhiều
Hách Quang Quang nhanh đuổi chậm đuổi vất vả lắm mới trở về trước khi trời tối, cuối cùng cũng bảo vệ được tính mạng bé nhỏ của tiểu bạch mã.
Vì lần đại hội chọn rể này mà chuyện “Hách Anh Tuấn” biểu đệ của Diệp Thao đã truyền ra ngoài, vì không muốn để cho thanh danh của Diệp Thao trở nên quá keo kiệt, Tả Trầm Châu tự sai hạ nhân sửa sang lại gian phòng mà Hách Quang Quang ở, đối với việc này Diệp Thao cũng không quản.
Tin tức nội bộ được truyền đi rất nhanh, chuyện Hách Quang Quang là nữ mọi người ở nơi này đều đã biết, có điều miệng ngậm chặt không truyền ra ngoài mà thôi.
Không những không “Giam cầm”, lại còn được đãi ngộ tốt hơn, thực đơn ngon hơn rất nhiều, làm Hách Quang Quang vừa mừng lại vừa lo.
Đừng trách nàng không có tiền đồ, đổi lại người nào đang bị ức hiếp vài ngày, những tưởng rằng loại "Ngược đãi" này vẫn còn phải kéo theo cả vốn lẫn lãi đột nhiên ánh mặt trời lại chiếu sáng, loại tâm tình kích thích thế này thật khó mà nói thành lời.
Cũng giống như đang nhiên làm cho người khác một chút ngon ngọt thì còn bình thường, nhưng đổi thành đang làm cho đối phương khó chịu đau khổ đột nhiên nhả chút ngon ngọt, hiệu quả lập tức hoàn toàn khác nhau.
Hách Quang Quang có đôi lúc là một người rất dễ thỏa mãn, điểm này giống y hệt với Hách Đại lang hay nói liên mồm, khi bị ức hiếp thì vô cùng phẫn nộ, bất kể đối phương là ai cũng dám khiêu chiến một phen, nhưng sau đó không hề làm khó dễ mà ghi thù chuốc oán với ai cả, suy cho cùng cơn giận của nàng tới nhanh mà đi cũng nhanh.
"Chủ tử nhà ngươi sao bỗng dưng đổi tính vậy? Chẳng lẽ là lương tâm cảm thấy xấu hổ vì ức hiếp kẻ yếu hay sao?" Hách Quang Quang sau khi cơm no trà đủ sờ sờ cái bụng phình ra thỏa mãn thở một hơi, mắt hạnh cong thành hình trăng khuyết, khóe môi hơi vểnh, cả người lười biếng thỏa mãn giống như chú mèo vừa phơi nắng ngủ trưa dậy, cũng quên béng mất chuyện hai chân đi bộ ê ẩm bàn chân mài đến đau nhức.
Tiểu nha hoàn ở bên thu dọn bát đũa nào dám nói không tốt về Diệp Thao, im lặng cúi đầu tăng tốc độ làm việc, chỉ sợ Hách Quang Quang tiếp tục nói thêm vài lời nữa, vội vàng bưng mâm bát ra ngoài.
"Chậc chậc, lá gan thật nhỏ, sợ đến mức mặt mũi trắng bệch. Mà cũng phải, nữ tử dũng cảm giống như ta ở đời cũng không nhiều lắm." Hách Quang Quang ăn uống no đủ cao hứng, cũng học theo Hách Đại lang tự mình nói phét một chút cho vui, hoàn toàn không nhớ đến việc nàng đã từng ba phen mấy bận ở trước mặt Diệp Thao và Ngụy Triết sợ tới mức chân run lẩy bẩy.
Bởi rằng ăn quá no nên muốn ra ngoài tiêu cơm, vừa đứng lên bàn chân lại bắt đầu phiếm đau, đều chỉ vì nàng quá dồn sức giẫm lên "Diệp", thành thử chỉ làm khổ hai chân.
Đang do dự có nên quay lại nghỉ ngơi không thì một nha hoàn đi tới nói Thiếu chủ muốn nàng qua đó.
Ban ngày vừa bị tên lớn giày vò xong, thế mà trời vừa tối tên nhỏ đã muốn giày vò rồi. Hách Quang Quang vô cùng không tình nguyện, nhưng không có quyền kháng cự, đành phải vừa đi vừa cầu nguyện đi theo sau nha hoàn tới phòng Diệp Tử Thông.
Đôi cha con này khi nào mới có thể buông tha nàng? Ở dưới mái hiên của bọn hắn khi nào mới có ngày nổi danh cơ chứ, có câu nói không chọc được thì tránh được đấy sao? Nhưng với tình huống này của Hách Quang Quang mà nói, rõ ràng ngay cả tránh cũng không xong.
Vừa đi vào nhà, Hách Quang Quang ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, cảm thấy ngột ngạt, thấy Diệp Tử Thông mặt mũi đỏ bừng dựa đầu giường tinh thần không tốt lắm mới nhận ra nó bị ốm, bệnh này tới cũng thật bất chợt, buổi sáng lúc mới ra ngoài nó vẫn còn khỏe mạnh cơ mà.
"Tất cả lui xuống đi." Diệp Tử Thông phất phất tay để hạ nhân hầu hạ trong phòng lui xuống.
Hách Quang Quang đứng trước giường nhìn Diệp Tử Thông đang bệnh, cảm giác rất không quen, rất khó tưởng tượng ra thằng nhóc vênh váo hung hăng chỉ biết làm khó nàng cũng có lúc yếu ớt vô lực.
Diệp Tử Thông dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá Hách Quang Quang từ trên xuống dưới, cuối cùng khó có thể tiếp nhận hỏi: "Ngươi thật sự là nữ nhân?"
"Đương nhiên là nữ nhân." Hách Quang Quang ưỡn cái “Bánh bao nhỏ” chưa phát triển hoàn toàn của nàng, ý là để Diệp Tử Thông nhìn thấy đường cong của nàng, tiếc rằng hiệu quả không tốt, vốn đã không lớn lại bị quấn ngực nên càng không rõ ràng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Diệp Tử Thông lập tức nhăn nhúm lại, trong mắt lóe không vui, không nói đạo lý chất vấn nói: "Ai cho ngươi là nữ nhân? !"
Hách Quang Quang vừa nghe liền nổi giận, lòng tốt một khắc trước lập tức mất ráo, trừng mắt hỏi lại: "Ai cho mi là bé trai? !"
Diệp Tử Thông bị chống đối làm bực mình ho khù khụ, gương mặt càng lúc càng đỏ.
Hách Quang Quang thấy thế quên cả tức giận, vội tiến lên xoa lưng cho nó thuận khí, cho đến khi nó ho nhẹ mới rót một chén nước ấm đưa cho nó uống.
Những hành động này đến rất tự nhiên, nói thế nào nó cũng chỉ là đứa trẻ chưa lớn, chấp nhặt với nó có vẻ mình quá hẹp hòi, bằng không nếu tìm thêm một lý do nữa mà nói, đó chính là Diệp Tử Thông này quá xinh đẹp, thấy đứa trẻ xinh đẹp ho gay gắt như vậy làm nàng khó có thể thờ ơ.
Thấy lo lắng trong mắt Hách Quang Quang không giống giả bộ, tay vuốt lưng thuận khí cho nó vừa mềm vừa ấm, không giống với bàn tay cứng cáp của Tả Trầm Châu, cũng khác với đôi tay ma ma mềm mại nhưng mang theo sợ hãi lấy lòng, loại cảm giác này thật khó nói, Diệp Tử Thông thất thần nhìn bàn tay mảnh khảnh sờ lên trán nó một lúc rồi lại kéo chăn cho nó.
"Sao vậy? Không phải bệnh phát ngốc rồi chứ?" Hách Quang Quang thăm dò vỗ vỗ lên khuôn mặt phát ngốc của Diệp Tử Thông, nhiệt độ trên tay truyền đến khác hẳn với người bình thường cho nàng biết đứa trẻ này đang nhiễm phong hàn, không chỉ ho mà cả người còn đang sốt.
"Ngươi mới ngốc ấy! Ai cho ngươi động tay động chân với tiểu gia? Cút ngay." Diệp Tử Thông thẹn quá hóa giận hất cái tay đang tác quái trên mặt nó, ánh mắt hơi hơi có hưởng thụ ỷ lại lập tức trấn tĩnh trở lại.
"Thằng bé xấu xa này, không biết tốt xấu, ho chết mi đi!" Hách Quang Quang hừ một tiếng lùi lại mấy bước, âm thầm nhắc nhở đứa trẻ trước mặt này hoàn toàn khác với bọn trẻ bình thường, tuyệt đối không được thông cảm không được mềm lòng, bằng không sẽ làm chính mình bẽ mặt, lần sau nàng tuyệt đối không thèm xen vào sống chết của nó nữa!
Sau mỗi lần tự cảnh cáo bản thân như vậy, nhưng cứ xuất hiện tình huống nàng lập tức liền quên sạch, cũng giống như đã nếm qua thiệt thòi của Diệp Thao mà vẫn cứ tiếp tục chọc giận hắn vậy, vốn dĩ không nhớ lâu.
"Ai cần ngươi lo, ngươi trước hết trả lời cho ta nếu ngươi là nữ nhân có phải cũng đang có tâm tư bất lương không?" Trong mắt Diệp Tử Thông mang theo địch ý gắt gao nhìn chằm chằm Hách Quang Quang.
"Có ý gì, vì sao là nữ nhân thì có tâm tư bất lương chứ?" Hách Quang Quang chớp chớp mắt, đoán rằng Diệp Tử Thông có vẻ sốt đến mức hồ đồ rồi.
Diệp Tử Thông mấp máy cái miệng nhỏ vì vừa uống thuốc mà đỏ hồng dị thường, hiển nhiên không ngờ rằng Hách Quang Quang lại không đạo lí có nghe mà không có hiểu như vậy, nhắm mắt, đề phòng Hách Quang Quang quá ngu ngốc tiếp tục không hiểu, dưới sự bất đắc dĩ đành phải lên tiếng nói trắng ra: "Có phải ngươi cũng giống như những nữ nhân khác đều muốn làm mẹ kế của ta không? !"
Nghe vậy, hai mắt Hách Quang Quang trong chớp mắt trợn to như chuông đồng, chỉ vào chính mình như gặp quỷ: "Ta? Làm mẹ kế. . . . . . của mi?"
Nhìn phản ứng của nàng Diệp Tử Thông liền biết mình đang hỏi đến vấn đề ngớ ngẩn, ảo não cau hai lông mày giống y hệt Diệp Thao lại, biểu tình của Hách Quang Quang thật sự đả kích người, Diệp Tử Thông hừ một tiếng xoay đầu vào trong giường nhắm mắt làm ngơ.
"Ha ha ha ha, quá, quá buồn cười!" Hách Quang Quang rất không nể mặt mà cười to, cười đến mức ngửa tới ngửa lui chảy cả nước mắt.
Chợt cảm thấy không khí trong phòng thay đổi, Diệp Tử Thông có linh cảm quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ biến.
"Làm mẹ kế của mi á? Phụ thân của mi là tên biến thái, Đại Biến Thái! Giam giữ ta không tha lại còn ngược đãi ta, hiện giờ hai bàn chân của ta đều bị mài chảy cả nước đây, nếu ta không phải là nữ nhân, chỉ sợ đã bị bắt bái đường thành thân rồi ! Mi nói xem hắn với đầu sỏ thổ phỉ khác nhau ở điểm nào? ! Nhóc con yên tâm, cha mi cho dù có bao nhiêu nữ tử ái mộ, Hách Quang Quang ta dù thế nào cũng chẳng thèm ngó tới, trừ phi thấy cuộc sống quá êm ái muốn tìm một tên biến thái để khuấy động, bằng không nếu có cơ hội nhất định phải tránh thật xa! Còn nữa nếu mi đáng yêu một chút, nghe lời một chút thì được, nhưng lại chẳng ngoan chút nào, làm mẹ kế của mi chẳng phải đang dưng tự nhiên tìm khổ sao? Ta thấy, sau này ai làm mẹ kế của mi thật xui xẻo, nữ nhân ấy tuyệt đối được mốc tinh phụ thể va chạm với thần tiên nào đó, bằng không nhảy sông chết đuối còn dễ chịu hơn!"
Hách Quang Quang cũng không muốn kích động như thế, thật sự là không chấp nhận được việc bị người khác vu oan, quả thực là không thể tưởng tượng nổi, quá mức hoang đường, vu oan nàng giết người phóng hỏa cũng không bằng sỉ nhục người như vậy! Ở trong mắt nàng, Diệp Thao và Bạch Tiểu Tam có thể nói cũng ngang tầm nhau, tính nết phẩm chất của tên nào cũng không tốt, người trước cũng chỉ bề ngoại cùng điều kiện kém hơn chút mà thôi, bản chất không có gì bất đồng.
"Ngươi...ngươi. . . . . ." mặt Diệp Tử Thông trắng bệch nhìn phía sau Hách Quang Quang.
Hách Quang Quang đang trong tình trạng "Kích động" nên không nhận thấy được khác thường, khoanh tay không biết sợ nhìn Diệp Tử Thông sắc mặt vô cùng khó coi, lấy vẻ mặt “Kẻ sĩ có thể chết không thể nhục” cao ngạo nói: "Ngươi cái gì? Thế mà cũng có thể nghi ngờ ta có ý đồ với người cha biến thái kia của mi, đúng là quá. . . . . ."
"Quá cái gì?" Một thanh âm có chút đè nén trầm thấp nói tiếp.
"Đương nhiên là quá bỉ. . . . . . Không đúng, là quá, quá đề cao tiểu nữ rồi ! Tiểu nữ không tài không mạo không gia thế, quả thật bình thường đến mức không thể bình thường hơn, có ý đồ không phải với trang chủ chính là làm nhục tôn quý ngài rồi." Hách Quang Quang đanh mặt rụt cổ lại chậm rãi xoay người, nịnh nọt lấy lòng Diệp Thao thẳng tắp đứng ở sau nàng không biết từ bao giờ.
"Thật sao?" Diệp Thao nhíu mày.
"Vâng! Chính thế ạ!"
"Vừa rồi Diệp mỗ nghe thấy hình như không phải như vậy. . . . . ."
Hách Quang Quang nghe vậy khóe miệng đang cười đột nhiên run rẩy, bị tầm mắt giá lạnh của Diệp Thao giống như đang đặt mình trong hầm băng, dùng sức chớp chớp mắt, dùng ánh mắt không cần giả bộ cũng đã có vẻ cực kỳ ngốc nghếch nhìn lại: "Chắc lão ngài nghe lầm rồi."
"Phụ thân." Diệp Tử Thông không cam lòng bị bỏ rơi chợt thấp giọng kêu.
Diệp Thao cuối cùng cũng rời tầm mắt khỏi gương mặt chột dạ của Hách Quang Quang, nhấc chân đi về phía Diệp Tử Thông, đến khi Hách Quang Quang vừa mới thở phào một hơi chợt nói: "Ra ngoài cửa chờ."
Hách Quang Quang oán hận bắn hai ánh mắt sắc như dao về phía lưng Diệp Thao, căm tức xoay người đi ra ngoài, tự an ủi cũng đúng lúc nàng không muốn ở một chỗ với Diệp Thao, đi ra ngoài vừa hợp ý nàng.
Hách Quang Quang chắp tay sau lưng đứng ở cửa làm bộ ngắm trăng loáng thoáng nghe thấy trong phòng Diệp Thao nghiêm nghị nói cái gì mà lần sau còn dám nghịch ngợm tự mình tìm cách bị bệnh thì sẽ nghiêm khắc xử phạt, tiếp đó thì Diệp Tử Thông vừa sợ vừa tủi thân nói các loại sau này sẽ không dám nữa.
Yên lặng chốc lát, lại nghe thấy Diệp Thao nói gì mà lần này không có ý định lấy vợ, nếu thật sự muốn thì kể cả Diệp Tử Thông dùng khổ nhục kế bị bệnh thế nào đi nữa cũng vô dụng, cảnh cáo nó không được vì đạt mục đích mà nóng nảy hoặc giở trò mánh khóe, tự làm mình bệnh thật có lỗi với người mẹ đã mất của nó vân vân.
Hách Quang Quang hiểu ra, thì ra Diệp Tử Thông đột nhiên ngã bệnh là vì không muốn Diệp Thao thành thân, cố ý làm bản thân bị bệnh, lắc lắc đầu, thầm cảm thán Diệp Tử Thông thật quá mức liều lĩnh, vì muốn kháng nghị hay ngăn cản những gì nó không thích là làm ra loại hành động này, cho dù thế nào cũng không nên lấy sức khỏe của mình ra làm trò đùa.
Không lâu sau, Diệp Thao đi ra, dùng khóe mắt quét qua Hách Quang Quang đang vô cùng buồn chán, ý bảo nàng đi theo.
Vào thư phòng, Diệp Thao đi tới sau án thư ngồi xuống ghế dựa, nhìn Hách Quang Quang giận mà không dám nói gì, nói: "Có thể trộm thiệp trên người Tả Hộ pháp, chắc hẳn tài trộm rất cao."
Không thể biết giọng điệu này là khen hay giễu cợt, Hách Quang Quang không biết tiếp lời thế nào cho phải, đành phải cười gượng nói: "Vận số cho phép."
"Không cần khiêm tốn." Diệp Thao ý vị sâu xa nhìn Hách Quang Quang đang có ý đề phòng, nghĩ đến những lời vừa nghe được ở trong phòng Diệp Tử Thông, ánh mắt co lại lạnh lẽo, nheo mắt nói: “Nếu ngươi trộm giỏi như vậy, đến lúc đó giáp thảo để ngươi đi trộm thì thế nào?"
Hách Quang Quang cau mày, bất mãn cự tuyệt nói: "Người ta đâu có chọc đến ta, sao ta phải trộm đồ của người ta? Xin lỗi, không làm được."
"Người trộm đồ của Diệp thị Sơn Trang, đi trộm một thứ trở lại coi như hòa. Nếu thành công ta sẽ không làm khó ngươi nữa, trực tiếp thả ngươi rời đi." Ngữ khí Diệp Thao bình thản, giống như đang nói đến vấn đề không hề quan trọng.
"Thả ta rời đi?" Tròng mắt Hách Quang Quang xoay xoay, tư tưởng khát vọng tự do bắt đầu rục rịch.
Diệp Thao vẫn đang thầm quan sát vẻ mặt Hách Quang Quang khẽ nhếch khóe môi, gật đầu: "Đúng, chỉ cần giáp thảo nằm trong tay lập tức thả ngươi đi, không những vậy sẽ biếu ngươi năm ngàn lượng bạc coi như trả thù lao."
Do dự suy giảm, ánh mắt Hách Quang Quang lấp lánh: "Chuyện này là thật?"
"Thật."
"Nếu không trộm sẽ như thế nào?"
"Vậy thì nhốt ngươi theo lời ban ngày ngươi nói."
". . . . . ." Có đủ vô sỉ!
"Suy xét thế nào? Cuộc mua bán này chúng ta đều có lợi, nam nhân cưới được Vương tiểu thư là người không biết võ, giáp thảo đối với hắn mà nói không dùng được." Nhìn ra Hách Quang Quang đang bị lương thiện nực cười kiềm chế, Diệp Thao rất đúng lúc “khuyên nhủ”.
Một tia do dự cuối cùng hoàn toàn biến mất, Hách Quang Quang hiên ngang lẫm liệt ưỡn ngực nói: "Đồng ý!"
Sắc mặt Diệp Thao dịu đi một chút, đưa tay cầm lấy một quyển sổ lật xem, nâng mắt nói: "Tốt lắm, hiện giờ ngươi có thể nói về chuyện của Ngụy Triết và Bạch Tam thiếu gia rồi."
"Tại sao ta phải nói?" Hách Quang Quang không ưa điệu bộ cao cao tại thượng ra lệnh của Diệp Thao, dữ tợn lườm hắn.
"Người đâu, giải “biểu thiếu gia” vào địa lao. . . . . ."
"Đừng, đừng, ta nói là được chứ gì? !"
"Được, nhanh một chút, thời gian của ta không có nhiều."
Thời gian , không, nhiều, mau cái rắm, người cần nói bốn chữ "Thời gian không nhiều" là ta mới đúng ! Hách Quang Quang giận đến mức môi trắng bệch, thầm oán khi nào thì hai chân Diệp Thao mới một đạp gặp Diêm Vương? Đại khái cũng "Thời gian không nhiều" đi!
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
19 chương
15 chương
29 chương