"Vậy anh muốn sao đây?" "Rút khỏi bộ phim này!" "Không được!" Tôi cự tuyệt: "Em đã ký hợp đồng rồi, bây giờ rút lui, phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng!" "Anh trả cho em!" Giọng nói khí phách của anh ta không cho tôi cự tuyệt. Có tiền cũng không được! Tôi bất mãn trong lòng. "Bộ phim này là em tự nhận, bây giờ rút lui sẽ để lại ấn tượng xấu cho đạo diễn, em không muốn như vậy, cũng sẽ không bởi vì chuyện nhỏ này mà đắc tội đạo diễn, ảnh hưởng đến công việc!" "Em sợ đắc tội đạo diễn mà không sợ đắc tội với anh sao?" Anh ta nheo cặp mắt nguy hiểm hung hăng nhìn chằm chằm tôi. "Anh...." Tôi cũng tức giận, tại sao lại ngang ngược không hiểu chuyện như vậy chứ? Sao có thể sao sánh anh ta với đạo diễn được, chuyện công việc của anh ta tôi đâu có xen vào, cũng là không có quyền xen vào! Mặc dù tôi là tình nhân của anh ta, nhưng tôi cũng có tự do của mình! "Bất kể như thế nào, em cũng sẽ quay bộ phim này! Em sẽ không bởi vì chuyện anh cố tình gây sự mà từ bỏ công việc của mình!" Tôi kiên quyết nói. "Em nói anh cố tình gây sự?" Anh ta đột nhiên vỗ bàn một cái, xém chút nữa bể kính. Tôi sợ hết hồn, theo bản năng lùi về phía sau. "Mạc Oánh, em đừng cho rằng anh đối xử với em tốt hơn trước, thì em có thể được voi đòi tiên! Sự nhẫn nại của anh cũng có giới hạn!" "Được voi đòi tiên cái gì chứ? Kiên trì công việc của mình chẳng lẽ là sai sao?" "Làm người phụ nữ của anh, còn cần phải đi làm sao? Chẳng lẽ anh không nuôi nổi em? Em quay bộ phim này được bao nhiêu tiền? Một trăm vạn? Hai trăm vạn? Anh cho em một trăm ngàn, ngoan ngoãn ở nhà, không cho đi đâu hết!" "Anh...." Tôi giận đến mức có mấy giây không nói ra lời: "Em không muốn làm một người phụ nữ sống dựa vào đàn ông, anh có thể nuôi em bao lâu? Một năm? Hai năm? Dù sao cũng không phải là cả đời! Em muốn có công việc của mình, sự nghiệp của mình! Tương lai nếu không có anh, em cũng có thể tự mình kiếm sống!" Đây chính là suy nghĩ của tôi, không giống với suy nghĩ của những người phụ nữ khác ở bên cạnh anh ta! Mấy cô gái kia đều muốn được anh ta trói chặt, để có thể được ở bên anh ta cả đời, có anh ta nuôi, mà tôi mới không thèm có cái suy nghĩ ngu xuẩn như vậy, thay vì nghĩ biện pháp đi trói chặt người đàn ông này, không bằng tự mình kiếm tiền! "Cô gái này, em đang cố tình đối nghịch với anh có phải không!" Lục Minh Hiên nổi giận, vọt tới trước mặt tôi, ép tôi lên vách tường: "Không phải chỉ là kêu em rút lui khỏi một bộ phim thôi sao? Em lại cãi lời anh, hẳn là em không bỏ được người đàn ông kia! Em lại dám vì anh ta mà cãi nhau với anh! Thật không ngờ em diễn kịch hay như vậy, anh cứ tưởng là em đã ngoan ngoãn nghe lời anh, bây giờ vừa nhắc tới người đàn ông này, em lại trở mặt với anh!"