Editor: May Đêm, sâu. Từ khi Thi Khả Nhi hôn mê đến hiện tại, Thi Mị một tấc cũng không rời khỏi phòng bệnh, vẫn luôn canh giữ ở cạnh giường bệnh. Anh không chịu ăn gì hết, đến cả nước, cũng là ở dưới sự bắt buộc của Ôn Uyển mới miễn cưỡng uống một hớp nhỏ. Ôn Uyển đưa canh gà tới, bà lại về nhà hầm một lần nữa, chỉ sợ khi Thi Khả Nhi tỉnh lại không uống được canh nóng bà tự tay nấu. Thi Diệu Quang yêu thương bà, nhưng lại không khuyên được, đành phải ở cùng với bà, cô hầm canh, ông dựa vào bên cạnh trợ giúp, giảm nhẹ một chút gánh nặng cho bà. Thi Vực và Thẩm Chanh cũng tới bệnh viện, còn mang theo Tiểu Thiên Tước và Tiểu Ngạo Tước, hai tên nhóc kia nhìn thấy Thi Khả Nhi nằm ở trên giường bệnh vẫn chưa tỉnh lại, ánh mắt liền hồng. "Đều là tụi con không tốt, nếu không phải tụi con muốn ăn kem, cô út cũng sẽ không biến thành như vậy ~ về sau tụi con không cần ăn kem nữa, không cần ăn nữa..." Vẻ mặt  Tiểu Ngạo Tước uất ức nói xong, nhìn có vẻ đặc biệt vô tội. "Cô út, cô mau tỉnh lại được không, cô còn ngủ như vậy nữa sẽ béo lên đó, không phải cô thích xinh đẹp nhất, nếu lên cân, cô còn không khó chịu chết sao? Còn có còn có, nếu cô béo lên, bác hai cháu liền không thích cô nữa, dáng dấp bác hai cháu đẹp trai như vậy, nhất định sẽ thích những cô gái như vậy, nếu thân hình cô không tốt, sẽ bị bác hai ruồng bỏ...." Tiểu Thiên Tước nghiêm trang nói xong lời nói dối, còn mắt đẫm lệ, giống như sẽ khóc lên bất cứ lúc nào. Đáng tiếc người trên giường bệnh vẫn không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, cứ nằm yên lặng như thế, không bị bên ngoài quấy nhiễu. "Cô út ~ " "Cô út...." Hai tên nhóc kia một trái một phải lôi kéo tay Thi Khả Nhi, cẩn thận lắc lư, sợ sơ ý một chút liền làm đau Thi Khả Nhi. "Anh ấy mới không nỡ ruồng bỏ cô." Giọng nói bất ngờ vang lên, sạch sẽ, dễ nghe, tiếng nói rõ ràng, dường như lại mang theo vài phần ý cười. Toàn bộ người trong phòng bệnh đều sửng sốt, đồng loạt dời tầm mắt chuyển qua trên thân người nói chuyện. Chỉ thấy Thi Khả Nhi đã mở mắt ra, mặt mày mang ý cười, thấy hai tiểu bảo bối trên giường, thoạt nhìn bộ dáng cô có vẻ có chút hư hỏng, nhưng lại xấu đến mức làm cho người thích. "Cô út cô út, cô út tỉnh rồi! Hu hu ~~ cuối cùng cô út cũng tỉnh rồi..." Hai tên nhóc kia thoáng nhào tới trên người Thi Khả Nhi, quên mất cô vẫn là bệnh nhân, cọ cọ lên người cô, "Cô út, cô thật xấu xa, hại tụi cháu lo lắng lâu như vậy...." Nhìn hai tên nhóc làm loạn trên người Thi Khả Nhi, Thi Mị dựng thẳng mày kiếm lên, ngay sau đó quay đầu ý bảo Thi Vực và Thẩm Chanh đứng ở bên cạnh, bảo bọn họ mang hai tên nhóc ra ngoài. Nhưng Thi Vực và Thẩm Chanh lại đứng tại chỗ không chút sứt mẻ, ánh mắt của hai người giống như đang nói "Chuyện của mình tự mình làm, phiền phức của mình tự mình giải quyết". Thi Mị thấy thế, cười như không cười giương khóe môi lên, ngay sau đó nhìn Ôn Uyển. "Mẹ." Anh không nói thêm nửa chữ nào, Ôn Uyển cũng đã hiểu ý, cùng Thi Diệu Quang tiến lên trước, ôm hai tên nhóc đang quấn Thi Khả Nhi không buông ra khỏi phòng bệnh. Cửa phòng bệnh vừa mới đóng, Thi Mị lại đột nhiên đứng dậy, cúi người hôn lên môi Thi Khả Nhi! Anh bỏ quên hai người khác trong phòng bệnh, càng làm nụ hôn này sâu hơn, đầu lưỡi bá đạo cạy hàm răng Thi Khả Nhi ra, tiến quân thần tốc. "Ưm...." Đến khi Thi Khả Nhi phát ra một tiếng than nhẹ, Thẩm Chanh và Thi Vực mới cảm thấy mình là dư thừa, vì vậy mở cửa phòng đi ra ngoài. Hai người trong phòng bệnh hôn đến khó chia lìa, cả đám ngoài phòng bệnh đều dán ở cửa ra vào, thông qua cửa xem xét hình ảnh cấm bên trong. Nụ hôn kịch liệt nồng cháy kết thúc, Thi Mị lấy từ trong túi quần tây ra một cái hộp nhỏ tinh tế, mở ra ngay trước mặt Thi Khả Nhi.