Editor: May Sau khi ăn cơm trưa xong, Thi Khả Nhi nhận được điện thoại Thẩm Chanh gọi tới, có lẽ cô nhìn thấy tin tức, vừa mở miệng liền hỏi: "Dừng xe ở ngã tư đường không đi, Thi Khả Nhi, em đây là đang bôi đen mình à?" "Chị dâu, chuyện này không có quan hệ gì với em. Em là một luật sư, tuyệt đối sẽ không làm chuyện trái pháp luật." Thi Khả Nhi giải thích. "Em chắc chứ?" "Được rồi, có một lần." Thi Khả Nhi nói quả thật không giả, làm luật sư qua nhiều năm như vậy, cô gặp qua phiền phức không ít, có muốn giết cô, có muốn hại cô, còn có nghĩ kéo cô xuống ngựa, nhưng vào lúc ứng đối, cô vẫn luôn chọn dùng chính là cách chính quy, cũng không làm chuyện vượt quá giới hạn. Duy nhất một lần, là lúc giúp Thẩm Chanh điều tra Cố Liên Thành, để người bạn hacker của mình xâm nhập máy vi tính của Cố Liên Thành. Nhưng, lúc chân tướng Tần Nghê bị giết hại được cảnh sát tra ra, Thi Khả Nhi thẳng thắn chuyện này với cảnh sát, thừa nhận mình vì tìm ra chân tướng mà vượt quá giới hạn, thỉnh cầu xử phạt. Cũng may cảnh sát nể tình cô có công lao, vì vậy quyết định ưu khuyết điểm tương đương, không truy cứu trách nhiệm pháp luật của cô. "Xe của em, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Thẩm Chanh lại hỏi. "Anh của em đó." Thi Khả Nhi nói: "Em vốn định bảo anh ấy lái xe em đi sơn mới, nào ngờ trên nửa đường anh ấy trúng gió gì, xe dùng ở đầu đường đèn xanh đèn đỏ không đi thì thôi, còn đánh người ta nữa." Thật ra Thi Khả Nhi cũng không biết chuyện Thi Mị phái người dạy dỗ chủ xe kia, chỉ là đúng lúc người kia cầm một đoạn video tìm đến cô, nói muốn khởi tố đội trưởng đội cảnh sát giao thông. Nói gì mà, biết pháp phạm pháp còn dung túng người khác phạm tội, dẫn đến anh ta đã bị người thương tổn thân thể và tinh thần. Thi Khả Nhi liền đẩy vụ án đó đi ngay lập tức, không phải lo lắng thua kiện, mà là đoán được chuyện người bị hại bị đánh có liên quan với Thi Mị, bởi vì lúc ấy chủ xe kia từng phát sinh tranh chấp với anh, cuối cùng huyên náo tan rã trong không vui. Đàn ông nhà họ Thi, mỗi người đều là loại người không chọc nổi, bá đạo chuyên trị thì thôi, còn tâm ngoan thủ lạt, khiến người ta sống không bằng chết chỉ bằng một câu nói. "Ha ha!" Sau khi Thẩm Chanh nghe xong lời của cô nhịn không được bật cười, "Vẫn cảm thấy anh ấy rất thành thục, không ngờ lại có thể cũng sẽ có một mặt ngây thơ như vậy. Thi Khả Nhi, em nhặt được bảo vật rồi." "Chị dâu, chị đủ rồi nha." Thi Khả Nhi nhíu mày, "Em thích anh ấy không sai, thương anh ấy cũng không sai, nhưng từ đầu đến cuối cảm thấy giữa anh ấy và em có một rào cản không vượt qua nổi. Anh ấy càng tốt với em, em lại càng cảm thấy anh ấy coi em như em gái, nhiều khi cảm giác anh ấy cho em đều là: "Em có thể quen bạn trai, nhưng nhất định phải trải qua sự cho phép của anh". Chị dâu, chị nói hai chúng ta có phải bị bệnh hay không! Mỗi ngày đều thương tổn lẫn nhau, nhưng lại không nỡ để cho đối phương chịu một chút thương tổn." "Chị nhìn ra được anh ấy đang quan tâm em, không chỉ là sự quan tâm đơn thuần của anh trai với em gái, còn có một loại tình cảm khác ở bên trong. Anh ấy không biểu hiện ra không phải bởi vì không quan tâm, mà là vì quá quan tâm. Lúc một người đàn ông sợ có một ngày sẽ mất đi một người phụ nữ, anh ta sẽ tận lực che dấu tình cảm của mình." Mặc dù Thẩm Chanh chưa từng tán gẫu đề tài này với Thi Mị, nhưng nhiều khi từ trong ngôn hành cử chỉ của anh vẫn có thể bị nắm bắt được một chút gì đó, ví dụ như anh lái xe của Thi Khả Nhi đi sơn mới, người bình thường thoạt nhìn không có gì khác thường, nhưng theo ý cô, đây cũng là biểu hiện của tình yêu. Bởi vì chỉ có yêu một người, mới sẽ vì cô mà làm một vài chuyện chưa bao giờ làm.