Editor: May
Sau khi Thi Khả Nhi vào phòng làm việc, đầu tiên là pha một ly cà phê, sau đó mới ngồi xuống trên ghế làm việc, vừa thưởng thức cà phê, vừa sửa sang lại văn kiện.
Cô thích uống một ly cà phê vào buổi sáng để nâng cao tinh thần, tuy rằng cũng biết như vậy không tốt với thân thể, nhưng vẫn luôn không đổi được thói quen này.
Sau khi xem một phần văn kiện, cửa phòng bị người gõ vang, sau đó truyền đến một giọng nữ: "Sư phụ, em có thể vào không."
Người nói chuyện tên Ngụy Thâm Thâm, là luật sư thực tập mới tới, năm đó bởi vì sùng bái Thi Khả Nhi, cô liều mạng ra sức học pháp luật, vừa tốt nghiệp liền tiến vào giới luật sư.
Vì có thể tiếp xúc với Thi Khả Nhi ở khoảng cách gần, cô dùng rất nhiều quan hệ mới tiến vào sở sự vụ luật sư này, nhưng bởi vì kinh nghiệm không đủ mà bị lạnh nhạt.
Bản thân giới luật chính là một ngành nghề có sức cạnh tranh rất mãnh liệt, hơi có sơ sót, cũng sẽ bị một chút người cũ có kinh nghiệm hơn đè xuống, do đó mất đi cảm giác tồn tại.
Tuy rằng Ngụy Thâm Thâm nghiên cứu môn pháp luật đến tương đối thấu triệt, nhưng cô không có kinh nghiệm thực chiến, cho nên nhiều khi cô làm việc đều là một vai diễn làm nền, cùng lắm thì làm người phụ tá gì đó, vẫn không thể giống như loại lên tòa kia.
Thi Khả Nhi là chú ý cô ấy trong một lần tình cờ, đó là một ngày mưa to mùa hè, lúc cô lái xe qua một ngã tư đường vừa vặn gặp phải phía trước xảy ra tai nạn xe cộ.
Là một đôi mẹ con trẻ tuổi bị một chiếc Porsche quét đến, hai người ngã trên mặt đất, trên đầu gối rách da, trên trán đụng ra máu.
Lúc ấy trên lối đi bộ là đèn xanh, nói cách khác, là Porsche vượt đèn đỏ mà dẫn đến tai nạn giao thông này.
Chưa nói đến là trách nhiệm của ai, bình thường gặp phải loại tình huống này chủ xe đều hẳn là xuống xe xem xét tình huống người bị thương, nhưng người trên xe chậm chạp không có động tĩnh.
Bé gái ngã sấp xuống đột nhiên bật khóc thét lên, trong miệng còn không ngừng hô, "Đau...."
Phản ứng của bé gái dọa sợ người mẹ, cho rằng bé bị thương ở đâu nên vô cùng lo lắng, vì vậy liền ôm lấy bé gái tìm xin giúp đở của chủ xe, hy vọng đối phương có thể đưa bọn họ đi bệnh viện một chút.
Không ngờ lại bị đối phương từ chối, còn nói lời cảnh cáo bọn họ, nếu như trên xe có vết trầy hoặc là gì khác, sẽ yêu cầu bọn họ bồi thường.
Hai mẹ con không có ai giúp đỡ, cũng không còn cách nào, đành phải chờ nghành liên quan đến xử lý.
Bởi vì mưa rơi quá lớn, cảnh sát giao thông chậm chạp chưa tới, hiện trường rất hỗn loạn, đồng thời cũng dẫn tới giao thông bế tắc nghiêm trọng, lúc này Ngụy Thâm Thâm xuất hiện.
Có lẽ cô là chính mắt thấy tai nạn xe cộ, hiểu rõ chuyện đã xảy ra, vì vậy nói ba câu với nữ chủ xe, ba câu đều không rời khỏi kiến thức luật pháp, hơn nữa thành công làm cho đối phương nhận ra hành vi của mình có thể cấu thành phạm tội, vì vậy vội vàng đưa mẹ con hai người đi bệnh viện.
Lúc ấy xe Thi Khả Nhi ngừng ở nơi bên cạnh không xa, sau khi nghe được Ngụy Thâm Thâm nói một phen liền lưu ý cô, hôm sau mới biết thì ra Ngụy Thâm Thâm và cô cùng làm việc ở sở sự vụ luật sư.
Từ sau khi đó Thi Khả Nhi liền bắt đầu lưu ý Ngụy Thâm Thâm, phát hiện cô là một người rất có triển vọng, nhiều khi đều ở dùng kiến thức chuyên nghiệp của mình để giải quyết phiền toái chính mình gặp phải.
Vì vậy, Thi Khả Nhi đã nhận Ngụy Thâm Thâm làm đồ đệ, cũng là người đồ đệ đầu tiên cô nhận sau khi làm luật sự nhiều năm như vậy.
"Vào đi." Thi Khả Nhi thả tư liệu trong tay ra, bưng cà phê trên bàn văn phòng lên uống một ngụm.
Ngụy Thâm Thâm đẩy cửa đi vào, để từng bình sữa tươi tới trước mặt Thi Khả Nhi, sau đó nằm sấp ở trên bàn cười như tên trộm với cô, "Sư phụ, quen bạn trai khi nào vậy, đưa sữa tươi tri kỷ như vậy."
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
40 chương
17 chương
67 chương
25 chương
243 chương