Editor: May
Lúc tám giờ tối, Thi Ngạo Tước nhận được điện thoại của Tần Thiếu Bạch.
"Tối nay tôi muốn đi gặp Bắc Mặc, mượn anh mười tên sát thủ dùng một lát, để cho bọn họ mai phục ở gần kho hàng số 17 ở bến tàu Thành Tây."
"Xảy ra chuyện gì." Thi Ngạo Tước hỏi.
"Trận đấu giữa một người đàn ông với một người đàn ông mà thôi, không tính là chuyện lớn gì." Tần Thiếu Bạch đang cười, bộ dáng giống như rất thản nhiên.
"Đã suy nghĩ kỹ chưa." Thi Ngạo Tước đại khái cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì.
"Chuyện này cần gì suy tính." Tần Thiếu Bạch hỏi ngược lại anh, "Nếu có một người đàn ông khác cấu thành uy hiếp với anh, có thể sẽ xúc phạm tới Tô Cửu Y bất cứ lúc nào, anh sẽ làm như thế nào?"
"Giết." Phun ra một chữ, chứng thực tâm của Thi Ngạo Tước, anh có thể cho phép người khác thương tổn tới mình, nhưng anh quyết không cho phép bất kỳ ai thương tổn người phụ nữ của anh một chút nào.
Nếu có người chạm vào người anh yêu thương cưng chiều nhất, anh không tiếc dùng tất cả thủ đoạn khiến cho đối phương trả giá thật nhiều.
Thi Ngạo Tước đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, cúi đầu nhìn cả thành phố phồn hoa, ánh trăng chiếu ở trên người anh, phủ lên cho anh một tầng sáng bóng quyến rũ.
Tô Cửu Y đứng ở ngoài cửa một hồi lâu, trong tay bưng một bình giữ ấm, bên trong chứa canh gà vừa mới nấu xong.
Tuy rằng cô biết buổi tối ăn đồ nhiều đầu mỡ không tốt cho thân thể, nhưng buổi chiều lúc nghe được Thi Ngạo Tước nói muốn uống canh, trong đầu cô vẫn động ý nghĩ muốn nấu một bát canh cho anh trước khi đi ngủ.
Lúc cô đến vừa vặn nghe được Thi Ngạo Tước đang gọi điện thoại, cho nên liền đứng ở bên ngoài, cuối cùng đợi Thi Ngạo Tước nghe điện thoại xong, cô mới giơ tay lên gõ cửa.
"Vào đi." Thi Ngạo Tước cũng không quay đầu lại nói.
Thật ra lúc vừa nói điện thoại với Tần Thiếu Bạch, anh liền phát hiện cô ở bên ngoài, chỉ là cô không biết mà thôi.
Tô Cửu Y đẩy cửa đi vào, thuận tay đóng cửa phòng, cô mang theo bình giữ đi qua, đặt đến trên bàn cơm nhỏ bên giường, giống như bà nội trợ vừa mở nắp, vừa nói: "Canh gà nấu xong rồi, mau tới đây uống một chút."
Thi Ngạo Tước ừ một tiếng, xoay người đi trở về bên giường ngồi xuống, cười như không cười nhìn Tô Cửu Y, chờ cô múc canh gà ra.
"Có phải trên mặt em dính cái gì không?" Tô Cửu Y bị anh nhìn đến hơi mất tự nhiên, liền ngẩng đầu lên hỏi anh.
"Trên mặt không có." Anh nói: "Nhưng trong mắt có."
"Có sao?" Tô Cửu Y cho là anh nói thật, liền để bình giữ ấm xuống, định dùng tay dụi.
Nhưng tay của cô còn chưa kịp chạm vào mắt, đã bị Thi Ngạo Tước chộp ngay lấy, anh kéo cô đến trong ngực, bắt buộc cô ngồi trên đùi anh.
Tuy rằng đã từng ôm hôn, cũng từng ngủ qua, nhưng phương thức tiếp xúc ở khoảng cách gần này vẫn khiến cho Tô Cửu Y đỏ mặt lên một chút, cô chỉ cảm thấy tim đập rộn lên, giống như không thể thở nổi.
Cảm giác thân thể cô có chút cứng ngắc, Thi Ngạo Tước dùng tay ôm eo của cô, làm cô và anh dính chặt chẽ hơn, miệng anh chứa nụ cười nhạt nhìn cô thêm một lát, sau đó tiến đến cạnh tai cô nhỏ giọng nói: "Anh là nói, trong mắt của em có anh."
"Anh lại gạt em!" Nhìn khuôn mặt tuấn tú đến mức khiến người khác giận sôi kia, Tô Cửu Y bĩu môi, "Gần đây anh có vẻ rất thích đùa giỡn em."
"Anh chỉ là nói sự thật mà thôi, vừa rồi trong mắt của em quả thật có thứ gì đó." Thi Ngạo Tước vươn một tay từ trên eo cô ra, vuốt vuốt tóc của cô, môi mỏng khêu gợi vẫn luôn giơ lên, nhìn có vẻ tâm trạng giống như rất tốt.
"Anh là thứ gì đó sao?" Tô Cửu Y hỏi anh, đôi mắt sáng ngời nháy cũng không nháy nhìn anh chăm chú. Trong lòng tự nhủ: Xem anh trả lời như thế nào!
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
40 chương
17 chương
67 chương
25 chương
243 chương