Cho tôi ngủ thêm chút nữa

Chương 58 : Cho tôi ngủ thêm chút nữa

Edit: LazyGirl.       —————— Không bao lâu sau, cuộc gọi được kết nối, Giang Nguyên nghe máy, có vẻ như anh đang cầm sẵn điện thoại trên tay nên mới có thể nghe máy nhanh như vậy. Giọng nói của Giang Nguyên có chút mệt mỏi, "Alo?" “Anh bị FHL thay?” Tô Hành cũng không vòng vo, đi thẳng vô vấn đề. Nghe thấy một giọng nữ xa lạ, Giang Nguyên đặt điện thoại xuống, liếc nhìn tên người gọi. Anh nhướng mày trong vô thức, anh biết rằng tin tức này có thể sẽ thu hút sự quan tâm của nhiều bạn bè. Nhưng Tô Hành rõ ràng không nằm trong phạm vi này. Suy nghĩ một hồi, anh lại lên tiếng, lần này còn mang theo nụ cười tự giễu, "Tôi cũng vừa mới biết có chuyện này." Tô Hành sửng sốt, "Ý của anh là trước đó anh không hề biết có chuyện này?" Giang Nguyên nhàn nhạt "ừm" một tiếng: "Tôi đang định gọi huấn luyện viên để hỏi thăm tình hình cụ thể, thì cô gọi đến." "Vậy anh gọi cho bên kia trước đi," Tô Hành buông lỏng góc áo vừa bị bóp lại, "Tôi không muốn cản trở anh." “Cô đặc biệt gọi đến đây là vì biết chắc tôi sẽ bị đổi đi?” Không biết có phải là do ảo giác của Tô Hành không, nhưng lời này của Giang Nguyên như đang trêu chọc. Đến nước này mà người này vẫn còn tâm trạng để trêu chọc. Tâm lý cũng mạnh thật. Cô dừng lại một chút rồi giải thích ý định của mình, "Nếu đúng là FHL có ý định đổi anh đi thì anh có kế hoạch gì không?" “Về nhà làm ruộng.” Giang Nguyên cười. Tô Hành im lặng. Giang Nguyên không thấy ai đáp lại, nghi ngờ hỏi: "Tô Hành?" “Ừ.” Lần này, cô gái ở đầu dây bên kia lập tức lên tiếng. Tốc độ nhanh đến mức khiến Giang Nguyên có thể phản ứng ngay lập tức, không phải là cô không nghe thấy, mà là cô chưa tiếp thu nổi câu trả lời không rõ ràng của anh. Cả hai đều im lặng trong vài giây, bầu không khí có chút nặng nề. Đây không phải lần đầu tiên Giang Nguyên nhìn thấy sự cứng đầu của Tô Hành, anh ta thở dài thỏa hiệp. "Trước khi cô gọi, quản lý của NB đã liên hệ với tôi." Giọng điệu Tô Hành có chút tối tăm, "Anh đồng ý?" “Còn đang cân nhắc.” Giang Nguyên cười. NB đúng là có liên hệ với anh, nhưng chỉ hứa sẽ cho anh làm người đi rừng dự bị, suy cho cùng thì họ cũng không thể vì lựa chọn tốt hơn mà bỏ rơi những tuyển thủ hiện tại. Ở điểm này, Giang Nguyên lại xem trọng cách làm việc của NB. Nhưng có thực sự muốn vào NB không thì còn cần phải cân nhắc thêm. Cho dù anh có được vào đội hình chính thức để lên thi đấu, thì với biểu hiện của NB năm nay, việc tiến vào S6 cũng rất khó nói. Anh chuyển đến FHL chỉ để thực hiện ước mơ thi đấu chuyên nghiệp của mình, nếu bây giờ anh lại gia nhập một đội kém hơn FHL và bắt đầu lại từ đầu, chẳng phải lựa chọn ban đầu của anh sẽ trở nên vô ích hay sao? Lời mời này có cũng như không. Bây giờ cố ý nói cho Tô Hành nghe cũng bởi vì không muốn cô phải lo lắng. Tô Hành thực sự cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nghe những lời này. Đối với cô, Giang Nguyên như một người khai sáng cô chính thức dấn thân vào vị trí đi rừng, anh cũng là đối thủ mà cô coi trọng nhất. Ngay cả khi quyết định của FHL có đúng hay không, cô cũng không muốn nhìn thấy Giang Nguyên bị buộc phải biến mất khỏi ngành thể thao điện tử này. Tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được đặt xuống, Tô Hành kêu một tiếng "ừm", "Tôi hiểu rồi, anh bận gì thì làm tiếp đi." Sau khi hai người cúp máy, cuộc gọi của Chu Lệnh Hành cũng đúng lúc gọi đến. Họ đã chụp xong những bức ảnh quảng cáo và hiện đang trên đường về khách sạn. Bởi vì tin tức đột ngột này, Tô Hành có hơi ảm đạm, nhẹ giọng đáp lại. Sự nghiệp của một tuyển thủ thể thao điện tử không dài. Môi hở, răng lạnh, một người đi rừng xuất sắc như Giang Nguyên cũng sẽ bị thay thế một ngày nào đó, liệu họ có thể bám trụ được bao lâu? Chu Lệnh Hành nhanh chóng phát hiện cô đang thất thần, "Đang suy nghĩ gì vậy?" Chuyện này sớm muộn gì thì anh cũng biết, Tô Hành cũng không có ý định che dấu, nói hết mọi chuyện ra. Chu Lệnh Hành vẫn bình tĩnh, như thể anh không hề bị ảnh hưởng bởi tin tức này. "Nếu cậu ta đã chừa một đường lui cho chính mình, thì đó cũng không phải là một vấn đề lớn." Dừng một lúc, giọng nói của anh lại truyền đến, "Sao em mặc ít quần áo vậy?" Tô Hành sửng sốt, lập tức ngẩng đầu lên, tình cờ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở bên kia điện thoại qua lớp kính của cửa xoay. Cô cúp máy, chậm rãi đứng dậy. Không biết sao, sau khi nhìn thấy anh, tâm trạng tồi tệ khi biết tin Giang Nguyên bị FHL thay, lại biến mất một cách khó hiểu. Quên đi, sau này lại nói tiếp, sao phải suy nghĩ nhiều như vậy làm gì. Chỉ cần cô cùng anh mỗi ngày đều kề vai chiến đấu, không có việc gì mà cô phải lo lắng cả, cô có thể chinh phục mọi thứ mà không cần phải do dự. * Bên kia, sau khi Giang Nguyên kết thúc cuộc trò chuyện với Tô Hành, điện thoại lại rung lên, là một số xa lạ khác. Kể từ khi tin tức này được tung lên mạng, những cuộc gọi như vậy cứ liên tục diễn ra, cho dù tính khí của anh có tốt đến đâu cũng không thể không bực mình. Anh trực tiếp tắt điện thoại, bật chế độ từ chối những cuộc gọi từ số máy lạ, cuối cùng thì gọi cho huấn luyện viên của mình. À không, nếu đúng như những gì mà trên Weibo nói, bây giờ ông ấy cũng không còn là huấn luyện viên của anh nữa. Giang Nguyên cười mỉa mai. Điện thoại reo một lúc mới được nhấc máy, âm thanh bên huấn luyện viên có hơi ồn ào. "Giang Nguyên? Tôi vừa mới gọi cho cậu nhưng đường dây báo bận." Một giọng nam lớn truyền vào tai anh, vẫn là giọng điệu mà Giang Nguyên quen thuộc. Không chờ Giang Nguyên lên tiếng, bên kia đã tức hổn hển nói: "Đừng có bình luận gì trên mạng, tôi đang gấp rút chạy đến công ty. Mẹ nó chứ một đám giám đốc cấp cao não tàn, chuyện lớn như vậy cũng không đề cập trước với tôi, cậu khoan hãy làm gì, tôi sẽ không để cho cậu đi đâu." Sau khi biết huấn luyện viên cũng vừa mới biết được tin tức như mình, lông mày cau có của Giang Nguyên cuối cùng cũng giãn ra đôi chút, giả vờ cười nhẹ, "Vâng, em không vội." Sau khi cúp điện thoại, Giang Nguyên suy nghĩ một lúc rồi quyết định đến căn cứ câu lạc bộ. Cho dù có muốn đổi anh đi thì cũng không nên bặt vô âm tín như vậy chứ. Sau khi đến câu lạc bộ, anh nghe thấy tiếng cãi vã dữ dội trong phòng họp —— Là huấn luyện viên cùng một số giám đốc điều hành cấp cao, Tô Mang và Đỗ Nhược cũng ở đó. "Tôi là huấn luyện viên của đội! Mấy người tại sao không thông báo cho tôi trước mà lại muốn thay đổi tuyển thủ? Nếu mấy không thông báo cho tôi cũng không sao. Tại sao lại thay đổi Giang Nguyên mà không nói cho cậu ta biết? Bộ đây lần đầu tiên mấy người mở câu lạc bộ này hả?" "Quyết định này được đưa ra sau khi giám đốc đội và giám đốc cấp cao thảo luận với nhau. Việc bắt đầu sử dụng viện trợ của Hàn Quốc cũng đã được mọi người ký tên đồng ý..." "Mấy người thảo luận mà không hề có huấn luyện viên?! Mấy người có biết trò chơi này trông như thế nào không? Mấy người có biết thao tác là gì không?" ... Nhìn thấy huấn luyện viên nóng lòng chất vấn mấy vị giám đốc cấp cao thay cho mình, trong lòng Giang Nguyên cảm thấy ấm áp, vội vàng chạy tới kéo huấn luyện viên đi. Khi huấn luyện viên nhìn thấy Giang Nguyên, ông hơi sững sờ một giây, sau đó lại bắt đầu quát mắng, "Cậu đừng lo lắng, quay trở lại huấn luyện đi, việc này cứ giao cho tôi." Giang Nguyên trầm mặc hai giây, sau đó chậm rãi lắc đầu. Lúc nhìn thấy Tô Mang và Đỗ Nhược ở đây, trong lòng anh cũng đã đại khái đoán ra được. Lại nghe nói rằng ban quản lý giám đốc đã ký tên, nên anh chắc chắn chuyện này cũng sẽ không thể thay đổi được gì. Nghĩ đến đó, anh mỉm cười với những người có mặt, mái tóc vàng trông nổi bật hơn dưới ánh nắng. "Vậy là mấy người định sa thải tôi?" Sắc mặt của Đỗ Nhược lập tức cứng đờ khi nhìn thấy Giang Nguyên, không dám nhìn thẳng, chỉ cúi đầu không nói gì. Ngược lại, Tô Mang cười cười, "Thời gian kết thúc hợp đồng của Nguyên ca còn chưa đến, sao có thể sa thải anh. Chỉ là trong khoảng thời gian này, Nguyên ca phải chịu khó ngồi ghế dự bị một thời gian, Lý Vĩnh Nguyên sẽ thay thế cho anh." Giang Nguyên liếc cô ta một cái, nhanh chóng nhìn những người khác, "Tôi nhớ trong hợp đồng của tôi có đề cập cụ thể, không ngồi dự bị, chỉ cần tiến vào chung kết thế giới LOL, nhất định phải để tôi sắp xếp thời gian huấn luyện, đúng không?" Tô Mang trì trệ quay đầu nhìn Đỗ Nhược. Có việc này nữa à? Tại sao Đỗ Nhược lại không nói gì với cô ta về việc này vậy? Đỗ Nhược lắc đầu với cô, chuyện này cậu ta cũng không biết. Giang Nguyên thu hết những động tác nhỏ của hai người vào mắt, khinh thường nói: "Nghe nói mấy người đều đã ký tên đồng ý, hợp đồng của Lý Vĩnh Nguyên chắc hẳn là đã ký rồi đúng không?" "Như vậy thì," anh nhìn quanh một vòng, "chúng ta có thể nói về tiền vi phạm hợp đồng được rồi." Năm đó, vì muốn Giang Nguyên gia nhập đội, FHL đã đưa ra những điều kiện khá hậu hĩnh. Một trong những điều kiện hấp dẫn nhất chính là không làm dự bị. Mấy người trong phòng nhìn nhau, hiển nhiên là bọn họ không ngờ lại xảy ra chuyện này, còn đặc biệt đem hợp đồng của Giang Nguyên ra để xác nhận, chỉ là sau đó, bọn họ phát hiện đúng là có điều kiện này. Một vài vị giám đốc cấp cao lần lượt đưa mắt về phía Tô Mang, ý tứ trách móc. Họ chỉ chịu trách nhiệm ký tên, mẹ nó ai mà muốn đền bù tiền vi phạm hợp đồng đâu chứ? Tô Mang vội vàng nói: "Cái này... Trước đây em không biết." Cuối cùng, Đỗ Nhược đứng dậy, vung tay, cuối cùng giải quyết xong số tiền vi phạm hợp đồng. Ở trong mắt cậu ta, chỉ cần có thể tiễn đi đại phật như Giang Nguyên, cậu ta tình nguyện bồi thường một ít tiền, dù sao thì cũng là bọn họ đuổi anh ta đi. Mọi người thấy thái tử chính quy đã lên tiếng cũng không hề bàn luận nữa, số tiền đã ký cũng không còn nữa. Khi Giang Nguyên thu dọn đồ đạc bước ra khỏi cổng câu lạc bộ, anh không khỏi thở dài. Bao nhiêu năm qua, nhờ có sự bao dung và ủng hộ của mọi người dành cho anh, anh mới có thể tồn tại được đến ngày hôm nay, nhưng suy cho cùng thì tất cả cũng đều uổng công một cách vô ích. Giang Nguyên lấy điện thoại di động ra, soạn một tin nhắn cho Chu Lệnh Hành. Sau khi suy nghĩ, nhấn gửi. 【 Chuẩn bị về quê, giải mùa hè cố lên. Giang Nguyên. 】 Sau khi gửi đi được vài phút thì Chu Lệnh Hành gọi tới. "Không phải cậu nói NB mời cậu à?" “Không đi nữa.” Giang Nguyên hờ hững nhếch môi. Chu Lệnh Hành im lặng, "Tại sao?" "Rời khỏi GI là để hiện thực hóa ước mơ của mình cho nhanh. Nếu bây giờ đến NB, chẳng phải ước mơ của tôi sẽ ngày càng xa vời sao?" Giang Nguyên đá vào hòn đá bên đường, thản nhiên nói. "..." Giang Nguyên nghe tiếng hít thở chán nản của người đồng đội cũ ở đầu dây bên kia, có chút sững sờ. Lâu lắm rồi hai người mới nói chuyện hòa thuận như vậy với nhau, thật sự cũng đã lâu lắm rồi. Cuối cùng cũng bước tới bên cạnh xe, Giang Nguyên bỏ hành lý vào trong cốp xe, tiếp tục nói: "Chỉ sợ Tô Mang và Đỗ Nhược sẽ có động tĩnh gì đó, chứ không tại sao lại cố ý đổi tôi đi. Cậu và Tô Hành chú ý một chút." Chu Lệnh Hành nghe vậy, lập tức hỏi: "Chuyện này thì liên quan gì đến Tô Mang và những người khác?" "Có," Giang Nguyên ngồi vào ghế lái, "Tô Mang đã trở thành giám đốc đội của FHL kể từ giải đấu mùa xuân. Tôi không biết cô ta đang suy tính cái gì. Dù sao thì cũng nên cẩn thận." Bên Chu Lệnh Hành không có âm thanh, Giang Nguyên kêu hai lần, "Alo? Cậu còn ở đó không?” Chu Lệnh Hành còn chưa kịp nói gì thì một giọng nữ hoàn toàn khác đột nhiên từ đầu dây bên kia truyền đến, "Anh nói rõ hơn xem nào, sao chuyện này lại liên quan đến Tô Mang?" Là Tô Hành, Giang Nguyên đoán vậy. Thời gian còn lại cứ để Chu Lệnh Hành giải thích đi. Anh cúp máy, khẽ cười. Lại tiếp tục nổ máy, đạp ga và phóng xe ra khỏi câu lạc bộ. Tuy rằng giấc mộng còn chưa chết, nhưng anh quả thực cũng có chút mệt mỏi.