Cho tôi ngủ thêm chút nữa

Chương 46 : Cho tôi ngủ thêm chút nữa

Edit: LazyGirl. —————— Nghe thấy giọng nói không vui của Chu Lệnh Hành, Tô Hành chớp chớp mắt, "Anh không thấy Tiểu Tân rất đáng yêu sao?" Người đàn ông nhướng mày, sắc mặt càng thêm ảm đạm, "Tiểu Tân là ai?" Tô Tành quơ quơ quyển album trong tay, "Cái người tặng cái này này, người đi rừng SLZ." Chu Lệnh Hành bình tĩnh gật đầu: "Đi thôi, lên sân thi đấu." Người đi rừng SLZ? Được lắm, anh sẽ nhớ kỹ. So với các đối thủ trong những trận đấu gần đây, đối thủ của GI trong đợt huấn luyện đặc biệt ở Hàn Quốc có thể coi là một trời một vực. Mấy trận thi đấu này đánh rất nhẹ nhàng, mặc dù đối thủ hôm nay là SLZ, bọn họ vẫn đánh khá thoải mái. Sự khác biệt duy nhất đó là Chu Lệnh Hành rất "quan tâm" đến Tiểu Tân. Anh lúc nào cũng chạy đi gank Tiểu Tân. Trong mỗi trận giao tranh, lúc nào người đi rừng SLZ cũng bị đưa lên bàn điểm số đầu tiên. Là một người đi rừng bị gank liên tục, Tiểu Tân khổ không nói nổi. Cậu đã làm gì sai? Sao anh ấy lại đối xử với cậu như vậy? Wave với Lão Ngư cũng không hiểu tại sao lại như vậy, không lẽ Lệnh ca mất trí? ADC với MID phe kia ở ngay bên cạnh sao không đánh, lại chạy xuống phía sau rượt người đi rừng phe họ làm gì? Tôn Hòa cũng thấy kỳ quái, trong lúc thi đấu luôn quay sang hỏi Chu Lệnh Hành, "Sao lúc nào cậu cũng cũng dí theo Nidalee vậy?" Chu Lệnh Hành đến mí mắt cũng lười nâng, khẽ nói: "Nidalee ở phiên bản này rất mạnh, không thể để cho tên đó xanh ① lên được." Tôn Hòa: ???? Cái gì mà không thể cho tên đó xanh được??? Cái gì mà Nidalee phiên bản này rất mạnh??? Nghe người đàn ông này nói hươu nói vượn, Tô Hành không khỏi cong môi. Người này không lẽ đang ghen? Có chút.... đáng yêu. Tô Hành không khỏi suy nghĩ, cười tươi sau lớp khẩu trang. Trận thi đấu này cuối cùng cũng kết thúc, không có gì ngạc nhiên khi GI giành được chiến thắng. Khi tuyển thủ hai bên bắt tay nhau, Tiểu Tân cuối cùng cũng tìm được cơ hội, vẻ mặt ủ rũ, nắm lấy tay Chu Lệnh Hành, "LING thần, anh nói cho em biết em sai chỗ nào đi, để em sửa?" Chu Lệnh Hành thản nhiên gật đầu, "Sau này đừng có liên lạc riêng với người đi rừng đội anh nữa." Tiểu Tân sửng sốt, hai giây sau liền xuống sắc, "Cái này em có thể không làm không?" "Đây là yêu cầu duy nhất mà cậu có thể làm được." Chu Lệnh Hành lại nói. Tiểu Tân cau mày, có vẻ không muốn thỏa hiệp. Vì vậy mà cuộc đàm phán sụp đổ. Chu Lệnh Hành buông tay Tiểu Tân ra, lạnh mặt đút tay vào túi, nghênh ngang rời đi. Phía sau, Tô Hành vội vàng bắt tay Tiểu Tân, vội nói xin lỗi rồi chạy vào hậu trường. Chạy vài bước đã đuổi kịp Chu Lệnh Hành, Tô Hành duỗi tay kéo áo anh lại. Chu Lệnh Hành cảm nhận được có người kéo áo mình, quay đầu lại nhìn. Sắc mặt vẫn không tốt lắm, nhàn nhạt nhìn cô: "Sao?" Tô Hành nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, trong lòng không khỏi bồn chồn, người này không lẽ lại tức giận nữa sao? Thấy Tô Hành chậm chạp không nói lời nào, Chu Lệnh Hành càng thêm nóng nảy, cau mày, lời ít ý nhiều, "Buông." Tô Hành theo bản năng buông tay ra. Người đàn ông cũng không thèm quay đầu lại, bước vào phòng nghỉ. Những người khác cũng lần lượt bước xuống sân khấu. Tôn Hòa nghi hoặc, vỗ vỗ vai cô: "Đứng đây ngẩn người gì vậy? Sao không vào thu dọn đồ đạc đi?" Tô Hành giả vờ như không có chuyện gì, lắc đầu: "Wave đi nhận phỏng vấn à?" Tôn Hòa cười khẽ, "Ừ, tên nhóc này thích kéo dài thời gian phỏng vấn lắm, quen rồi." Tô Hành lơ đãng gật đầu, trong đầu không khỏi nhớ lại Chu Lệnh Hành khi nãy lạnh giọng kêu cô buông tay. "Oa, chị gái hẳn là không biết, mỗi lần Wave nhận phỏng vấn là siêu lâu luôn, cho nên chỉ cần cậu ấy được MVP là đội sẽ tới phòng nghỉ ngủ một giấc." Lão Ngư cũng đi lên, chen vào nói. Nửa ngày vẫn không thấy Tô Hành đáp lại, Lão Ngư gãi gãi đầu nói: "Chị gái? Chị sao vậy?" Tô Hành đang suy nghĩ bị cưỡng bức hoàn hồn, lắc đầu che giấu, "Không làm sao cả, chỉ suy nghĩ sao Wave thổi phồng gì lâu quá vậy." Lão Ngư sửng sốt, sau đó ôm bụng cười với Tiểu Bản bên cạnh. Không thể không nói cái từ thổi phồng này dùng thật tinh tế. Đợi đến khi Wave quay trở về phòng nghỉ cũng là hai mươi phút sau. Tô Hành thấp thỏm suốt gần hai mươi phút. Có lẽ bởi vì thất thần nên lúc lên xe của đội, Tô Hành không cẩn thận bước hụt một chân, mất trọng tâm ngã ra sau. Vững vàng rơi vào vòng tay của người đàn ông phía sau. Chu Lệnh Hành đỡ lấy, nhẹ nhàng đẩy cô lên lại xe. Khiến nhịp tim cô rối loạn. Sau khi tất cả mọi người đều đã lên xe, Tô Hành lén lút ngắm người đàn ông ngồi bên cạnh, móc điện thoại ra gõ chữ. 【 Giận à? 】 Chu Lệnh Hành lười biếng nhìn màn hình sáng lên, không chút để ý đáp 【? 】 Tô Hành suy nghĩ một chút, 【?? 】 ........ Chu Lệnh Hành quay đầu sang nhìn cô một chút, vẻ mặt bất đắc dĩ. Cô vậy có giống như đang dỗ anh không? Đành phải tiếp tục giả ngu:【 Tức giận cái gì mới được? 】 Kết quả là lần này Tô Hành cũng ngừng giả ngu: 【 Đừng giận mà, tức giận sẽ trở nên xấu xí hơn. 】 Đọc xong câu này, Chu Lệnh Hành bỏ ngay cái ý định giảng đạo lý với cô. Anh cảm thấy mình có khả năng đang nói chuyện với bạn gái giả. Nhưng trong vô thức, bản thân anh cũng không thể khống chế được, đáy mắt anh hiện lên ý cười, lông mày cũng thả lỏng. Chỉ một hành động của cô thôi cũng đủ để phá hủy bức tường mà anh xây dựng đã lâu. Suy nghĩ một lúc, ngón tay của người đàn ông bắt đầu cử động. 【 Được rồi, không tức giận. 】 Tô Hành nhìn những lời này, tâm tình thoáng chốc cũng thay đổi, cong môi, gửi cho anh biểu cảm hôn gió. Chu Lệnh Hành trầm mặc một hồi, chậm rãi để di động xuống, ghé sát tai Tô Hành, nhẹ giọng nói: "Nhắn tin bên WeChat không tính, nụ hôn này, quay về trả lại cho anh." Tô Hành đỏ mặt, tim lỡ một nhịp. Người đàn ông này rõ ràng là đang câu dẫn cô phạm tội mà. Tô Hành vội đổi chủ đề, vỗ vỗ người ngồi hàng ghế trước, "Tiểu Bản, thứ sáu chị muốn đi ra ngoài một chuyến, hôm đó cậu lên đánh nhe." Mặc dù hơi khó hiểu nhưng Tiểu Bản vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Không phải chị gái vừa mới nói với cậu hôm qua sao? Ngay khi cô dựa lưng vào ghế, Chu Lệnh Hành nhướng mày, tiến lại gần, ở bên tai cô thở nhẹ một hơi. "Em thẹn thùng à?" Tô Hành mím môi, lạnh lùng liếc anh một cái, thấp giọng nói, "Anh thẹn thùng thì có." Chu Lệnh Hành sửng sốt, sau đó cách xa người cô, cả người khẽ run, không khỏi bật cười thành tiếng. Nhanh chóng thu hút những ánh mắt nghi ngờ của mọi người ở hàng ghế trên. Oh nooo, Tiểu Bản trợn mắt lên nhìn. Hai người này sao dây dưa mãi không xong vậy? Biết bao nhiêu là người, vậy mà cũng ráng phát cẩu lương trong xe là sao? Nhớ đến đoạn đối thoại giữa hai người trên xe, Tô Hành sau khi kết thúc phát sóng chỉ bỏ lại một câu "em đi ngủ" rồi chạy về phòng, còn không quên khóa cửa lại. Anh luôn khiến cô khó kìm lòng nổi, chuyện này không thể đùa được. Ngay cả khi chỉ là đơn giản tiếp xúc thân thể, cô vẫn sẽ không thể nhịn được. Ngẫm lại, hình như căn phòng này cách âm không tốt, vẫn là nên cách xa anh một chút. Chu Lệnh Hành còn đang trong trò chơi, lơ đãng thấy Tô Hành co giò chạy, ánh mắt lướt qua một tia đùa cợt. Xem ra, lời nói của anh đã dọa được ai đó. Cảm giác này không tệ. * Bởi vì thứ sáu có trận thi đấu nên Tô Hành một mình đến bệnh viện. Trước khi ra cửa, Chu Lệnh Hành không yên tâm, gọi một chiếc xe chuyên dụng cho cô. Vừa đưa bình nhiệt chứa sữa bò, vừa dặn dò Tô Hành, "Đến nơi nhớ báo anh cho một tin, gặp xong nhắn báo, trở về căn cứ cũng nhớ nói một tiếng." Tô Hành hiếm khi không dỗi anh, ngoan ngoãn gật đầu rồi lên xe. Đang định xuất phát thì Chu Lệnh Hành gõ cửa sổ xe. Tô Hành hạ kính xuống hỏi anh, "Còn có việc gì sao?" "Nếu lão kia có lải nhải cái gì thì em không cần quan tâm," Chu Lệnh Hành sờ sờ mũi, "ông ấy hay nói nhiều lắm." Tô Hành bừng tỉnh gật gật đầu, "Em cuối cùng cũng biết anh di truyền từ ai rồi." Nói xong liền vẫy vẫy tay với anh, hướng tài xế nói, "Đi thôi bác tài." Mãi cho đến khi xe rời đi, Chu Lệnh Hành mới chậm rãi nhận ra ý tứ trong lời nói của Tô Hành. Ý cô là anh hay lải nhải? Tô Hành quen cửa quen nẻo bước vào văn phòng của Chu Bá Tu, ông ấy đang vùi đầu viết cái gì đó. Nghe thấy động tĩnh, Chu Bá Tu nâng mí mắt lên, vẫy tay với cô: "Mau tới đây ngồi đi cháu." Một bộ dáng xem nhau như người quen mà đối đãi. Sau khi ngồi vào chỗ, Chu Bá Tu vẫn không ngừng viết, vò đầu bứt tai, viết viết vẽ vẽ liên tục, trông có vẻ rất buồn rầu.  Đợi khoảng năm phút, Tô Hành nhịn được được trộm nhìn tờ giấy ông đang viết. Một đống con số cùng với một loạt công thức che kín khắp tờ giấy A4, hai hàng trống phía dưới cũng đang được Chu Bá Tu lắp đầy. Có vẻ như... đang giải đề? Tô Hành cũng không có ý định quấy rầy, chỉ nâng mắt nhìn Chu Bá Tu nghiêm túc tính toán, thấy ông ấy không để ý tới cô nên cô không kiêng nể cứ thế nhìn thẳng. Cách giải vấn đề logic rất rõ ràng, kết quả tính toán về cơ bản là chính xác, chỉ có điều tốc độ hơi chậm. Tô Hành tiếp tục xem xuống dưới, phát hiện có một lỗi nhỏ ngay giữa tờ giấy. Theo bản năng duỗi tay chỉ về phía đó, nhẹ giọng nói, "Ở đây sai rồi." Lời vừa nói ra, Tô Hành không khỏi hối hận, vừa rồi có hơi thất lễ. Nhưng mà Chu Bá Tu có vẻ như không để ý lắm, dừng viết, cau mày nhìn tới vị trí mà Tô Hành chỉ. Âm thần tự hỏi một lát rồi bừng tỉnh, gạch bỏ con số ban đầu đi, lấy một tờ giấy trắng khác tính lại từ đầu. Tô Hành lúc này mới thả lỏng nhìn qua, Chu Bá Tu thỉnh thoảng dừng lại hỏi vài câu, cô cũng tự nhiên quen thuộc trả lời. Cuối cùng Chu Bá Tu cũng buông bút máy xuống, ông thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhìn Tô Hành, mặt đầy ý cười. "Bác có xem thông tin cơ bản lần trước cháu viết, bỏ học lúc cấp ba? Làm sao biết được vi phân và tích phân?" Tô Hành sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng, "Có một thời gian cháu thấy hứng thú với lập trình nên mua một ít sách vi phân và tích phân về đọc." Chu Bá Tu kinh ngạc, nhướng mày: "Cháu tự học?" "Cũng không hẳn là tự học," Tô Hành lại nói, "Cháu học hỏi qua những người khác trên Internet." Chu Bá Tu mỉm cười, ngày càng hài lòng với sự kiêm tốn của cô gái trước mặt, cảm thấy chỉ số thông minh của cháu đích tôn mình có thể được đảm bảo. Lại mở miệng lần nữa, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn, "Cháu quên là bác yêu cầu cháu không được động não hả?" Tô Hành sửng sốt, không ngờ tình huống lại chuyển biến như vậy, trực tiếp đi thẳng vào đề tài này, có chút nói không nên lời. Chu Bá Tu lấy giấy khám bệnh của Tô Hành từ ngăn kéo ra, mở miệng hỏi: "Tình hình gần đây thế nào? Có uống thuốc đúng bữa không? Có hay phát bệnh không?" Tô Hành ngồi thẳng dậy, nghiêm túc trả lời: "Có uống thuốc đúng giờ ạ, hơn một tháng chỉ phát bệnh đúng một lần." Lần phát bệnh duy nhất đó đã khiến con trai của bác nâng cấp lên thành bạn trai của con, Tô Hành nghĩ. ----------- 1. xanh: phát triển mạnh trong game.