Cho tôi ngủ thêm chút nữa

Chương 34 : Cho tôi ngủ thêm chút nữa

Edit: LazyGirl. —————— Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, Chu Lệnh Hành ngẩng đầu lên nhìn. Sau khi thấy rõ người vừa mở cửa, liền thở phào. Ở thời điểm quan trọng này, anh không thể nào giữ được sự bình tĩnh thường ngày của mình nếu lỡ có nhìn thấy Tô Hành dù chỉ 1 giây. Tôn Hòa nhìn Chu Lệnh Hành, giả vờ ngạc nhiên: "Sao lên lầu nghỉ ngơi nãy giờ mà vẫn còn ngồi ngơ ngơ ngẩn ngẩn gì ở đây? Nghỉ ngơi kiểu gì vậy?" Chu Lệnh Hành cười nhạt: "Anh cũng thấy mà?" Tôn Hòa cười theo: "Sao? Giờ mới chịu thừa nhận hả?" Người đàn ông trên giường thản nhiên khoanh tay ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh, không có chút xấu hổ nào. 囧 "Suy đoán của anh đã trở thành sự thật cách đây 1 tiếng đồng hồ."  Tôn Hòa tính trêu chọc tiếp, nhưng không ngờ Chu Lệnh Hành lại nói toẹt ra hết rồi. "Phát hiện muộn cũng không phải chuyện gì xấu, chỉ cần theo đuổi thành công sớm sớm là được." Tôn Hòa nhướng mày: "Nhanh như vậy đã có kế hoạch tiếp theo rồi à?" rồi cười xấu xa nói: "Nói anh biết đi? Anh sẽ tư vấn giúp cậu." Chu Lệnh Hành mặt không đổi sắc, từ trong miệng thốt ra hai chữ. "Sắc / dụ."  "Phụt —— ha ha ha ha ha ha ha!" Tôn Hòa bật cười. Anh vừa mới nghe được cái gì cơ?? Sắc / dụ?? Mẹ nó chứ sắc / dụ. Chu Lệnh Hành cũng thừa biết thể nào Tôn Hòa cũng sẽ có cái biểu cảm này, chỉ lạnh lùng liếc cái người đang cười muốn chảy nước mắt kia. Chờ Tôn Hòa cười cho đã, Chu Lệnh Hành trầm giọng nói: "Bộ không được à?" Một biểu tình nghiêm túc đến đáng sợ. Tôn Hòa xoa xoa lau lau nước mắt, ý cười vẫn chưa hết: "Được, được chứ, hoàn toàn được luôn! Nhưng mà anh muốn hỏi một chút, cậu tính sắc / dụ như thế nào?" Chu Lệnh Hành không hề đáp lại, thản nhiên ngồi lướt điện thoại, một bộ dáng vô cùng đắc ý. Nhưng trong lòng thì đang lo lắng bất an, anh thậm chí còn chưa hề suy xét đến vấn đề này. Lướt Weibo một lúc, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý tưởng. Hình như anh chỉ mới cho Tô Hành một cái like à? Còn Tiểu Bản với Wave thì lại lên tiếng ủng hộ cô trên Weibo. Hình như anh làm hơi hời hợt quá thì phải. Chu Lệnh Hành yên lặng bắt đầu gõ chữ. 【 Chuyển phát Weibo // Im lặng xíu nào. 】 Không đủ khí thế thì phải. Xóa đi, gõ lại đã. 【 Chuyển phát Weibo // Câm miệng hết đi. 】 Có đơn giản quá không ta? Không được không được. 【 Chuyển phát Weibo // Không phục ra solo, tiếp hết. 】 Câu này cũng không tệ, Chu Lệnh Hành vừa lòng gật gật đầu, ấn xuống đăng lên. Vừa đăng Weibo xong, anh cũng không quan tâm bình luận nhiều hay ít, khóa di động ném lên tủ đầu giường. Tôn Hòa lẳng lặng xem một loạt động tác của Chu Lệnh Hành, dở khóc dở cười. Lại nhìn tới khuôn mặt tràn đầy ý xuân của Chu Lệnh Hành, trong lòng cảm thấy có quỷ, sao cảm giác như vừa mới bị thồn cẩu lương vậy trời? Còn không kịp phòng bị. * Đến giờ cơm tối, Lão Ngư liền xung phong nhận việc đánh thức Chu Lệnh Hành. Có thể là sức công kích của Lão Ngư quá hung mãnh, hoặc cũng  có thể là do Chu Lệnh Hành còn mãi suy xét sắc dụ như thế nào. Chung quy lại là đến khi xuống lầu, sắc mặt của Chu Lệnh Hành vô cùng xấu. Ngày thường chỉ uy nghiêm thôi đã khiến Lão Ngư run bần bật rồi, nhưng mà nay có đồ ăn ngon nên cậu hoàn toàn không để Chu Lệnh Hành vào mắt. Đầu óc chỉ toàn nào là mì sợi, cá sống cắt lát, sushi. Y như con ruồi bọ không ngừng chuyển động trong phòng khách, sốt ruột muốn lao ra khỏi lồng giam. Tô Hành khẽ nhếch miệng: "Đi ăn ở nhà hàng nào?" "Tới quán thịt nướng mới khai trương kia đi! Ở đó còn có thịt nướng Nhật Bản nữa!" Lão Ngư lập tức nhảy lên, hai mắt lấp lánh. Tô Hành nghe vậy, nhìn về phía Chu Lệnh Hành, trưng cầu ý kiến. Ngay khoảnh khắc hai người chạm mắt nhau, Chu Lệnh Hành lập tức xoay người: "Đi thôi." Anh không muốn đứng bất động ở đây thêm một giây nào nữa. Vì phòng ngừa mọi người không thể ngồi chung một xe như đợt trước, Tôn Hòa lần này kêu xe bảy chỗ trước cho chắc." Tô Hành thầm thở dài trong lòng, lại mất một cơ hội được ở riêng với nhau rồi. Vừa bước vào cửa quán, mùi thịt nướng đã tràn ngập trong không khí. Lão Ngư nhanh chân ngồi xuống, lấy thực đơn bắt đầu gọi món. Wave đang định cười nhạo một phen, đột nhiên nhìn thấy quầy rượu, hai mắt liền sáng lên, bước qua xem. Nghiên cứu một lát, Wave hưng phấn mở miệng: "Ăn thịt không thì sao ngon được, chúng ta uống thêm chút rượu đi!" Tiểu Bản cùng Lão Ngư chỉ lo chăm chú nhìn thực đơn, đối với lời đề nghị của Wave thì mắt điếc tai ngơ. Nhưng Tôn Hòa thì lại gật đầu tán đồng đầu tiên, "Được thôi, vừa lúc không có trận thi đấu nào, sẵn dịp thả lỏng xíu." Cuối cùng, nhìn sang Tô Hành phía đối diện: "Em uống rượu được không?" Tô Hành nhún vai, "Đều được." Chu Lệnh Hành nhìn vẻ mặt tự nhiên của cô, khẽ nhíu mày. Bộ cô ấy không ý thức được con gái uống rượu rất nguy hiểm à? Chu Lệnh Hành giả vờ ho hai tiếng: "Ăn ra ăn, uống cái gì mà uống." Tôn Hòa hiểu rõ, chỉ cười chứ không nói. Wave thì quyết tâm phải uống rượu cho bằng được, gào nói: "Nhiều người như vậy, uống xíu rượu là được." Thấy Chu Lệnh Hành tính mở miệng cự tuyệt, Wave vội vàng nói: "Hôm nay không phải là sinh nhật Tô Hành sao? Vậy Tô Hành quyết định đi, uống hay không uống!" Tô Hành sửng sốt, không ngờ cái chủ đề này lại thành ra như vậy. Cô trộm liếc nhìn Chu Lệnh Hành, cẩn thận nói: "Nếu không thì, uống đi?" Biểu tình trên mặt Chu Lệnh Hành sụp xuống, Wave không thèm quan tâm, vẫy vẫy tay kêu phục vụ. "Bên này! Cho e 6 bình rượu gạo, 6 bình rượu mơ, 6 ly bia lớn.... thêm 6 ly rượu trắng nữa đi, vậy đi." Chỉ uống có một xíu? Khái niệm đó không tồn tại. Người phục vụ cười tươi như hoa, nhanh chóng chạy về quầy thu ngân chốt đơn, còn cùng người phục vụ khác vui vẻ nói chuyện: "Rượu tồn kho trong quán cuối cùng cũng có thể giảm bớt rồi." Mọi người liền hóa đá, Tô Hành nhíu mày: "Đây là một chút xíu của cậu à?" Wave cười đến không thấy mắt đâu: "Này còn không phải là vì chúc mừng sinh nhật cho cô sao?" Lão Ngư không cho là đúng: "Thôi đi, ai mà không biết cậu mê rượu chứ." Tô Hành nhàn nhạt lắc đầu: "Hôm nay mới biết được." Dứt lời, nhìn thấy vẻ mặt Chu Lệnh Hành ngày càng khó coi, đột nhiên có chút thấp thỏm. Hi vọng bộ dáng uống say của chính mình không quá xấu. Đồ ăn chưa lên nhưng rượu cũng đã được bưng lên trước. Tiểu Bản nhìn một bàn đầy rượu, âm thầm nuốt nước miếng. Nhìn kiểu nào cũng thấy quá khủng bố đi? Chu Lệnh Hành trầm mặc, lấy bình rượu gạo, tiện tay mở một bình. Cũng không thèm quan tâm ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, rót vào chén. Tự rót xong còn chưa đủ, còn rót thêm cho Wave một chén. Wave thụ sủng nhược kinh, vội vàng nhận chén rượu, "Lệnh ca, ý anh là sao?" Chu Lệnh Hành cười nhạo, "Không phải cậu muốn uống rượu sao? Cụng đi." Tiếp theo, hai chén rượu cụng vào nhau, hai người một hơi uống sạch. Tôn Hòa thu lại toàn bộ mấy hành động quái dị của Chu Lệnh Hành vào trong mắt, cảm thấy vô cùng buồn cười. Bộ cậu ấy nghĩ là Tô Hành hôm nay thoát được chắc? Lúc này, mấy món ăn cuối cùng cũng được đưa lên, rượu gạo tràn đầy trong cổ họng, từ đầu lưỡi truyền đến từng cơn cay nồng. Wave vội vàng gắp thêm một miếng cá hồi, còn chưa kịp chấm nước tương liền cho vào miệng, một sự thỏa mãn nói không thành lời. Chu Lệnh Hành lại không có ý định dừng lại, rót rượu cho tất cả mọi người trừ Tô Hành. Nhìn thấy tròng mắt muốn rơi xuống của mọi người, khẽ nói: "Nâng chén chúc mừng sinh nhật." Tô Hành vừa nghe, vội vàng đứng dậy. Lấy bình rượu từ phía Chu Lệnh Hành, tự rót cho mình một chén. Chu Lệnh Hành nhanh chóng ngăn lại, nhưng đã quá muộn, căn bản là rượu đã kịp thời vô bụng Tô Hành rồi. Anh bất đắc dĩ đỡ trán, cảm thấy nãy giờ mấy việc mình làm đều vô dụng, thực thất bại mà. Tôn Hòa cười trộm, chậm rãi mở thêm bình rượu mơ. Rót cho chính mình một ly xong lại hướng tới Tô Hành: "Anh mời em một chén, sinh nhật vui vẻ." Tô Hành không chút nghĩ ngợi, cầm lấy chén rượu đưa lên miệng. Không ngờ, một bàn tay to từ đâu xuất hiện lấy đi mất chén rượu trong tay cô. Người đàn ông nhàn nhạt đoạt lấy chén rượu của Tô Hành, tay vô tình chạm vào môi cô, khiến cả người cô không khỏi run lên. Chu Lệnh Hành lạnh nhạt nhìn về phía Tôn Hòa. "Mời em trước nè." Tô Hành sửng sốt, không hiểu hành động này của anh là gì, khuôn mặt không khỏi nóng lên. Mới uống có một chén thôi mà, cũng đâu phải uống nhiều lắm đâu? Thời gian tiếp theo, Tô Hành như người ngoài cuộc, toàn bộ quá trình chỉ nghe thấy giọng của Chu Lệnh Hành. "Không tôn trọng anh à?" "Cậu mời cô ấy làm gì?" "Cụng đi." Tửu lượng của người đàn ông này thật là trâu bò, uống vài vòng rồi mà vẫn không ngã, cưỡng bách chặn hết không cho cô uống rượu. Khóe mắt Tô Hành khẽ cong lên, trên gương mặt đầy ý cười. Nếu đến bây giờ mà cô còn không nhận ra được dụng tâm của anh thì thật ngu ngốc. Nhưng một lúc sau, cho dù tửu lượng của Chu Lệnh Hành có tốt đến mức nào, cũng không thể một địch bốn mãi được. Tiểu Bản mắt thấy có cơ hội, lập tức hướng Tô Hành nâng chén: "Chị gái, sinh nhật vui vẻ!" Tô Hành khẽ liếc nhìn bóng dáng của Chu Lệnh Hành đang đi tới phòng vệ sinh, bất đắc dĩ gật đầu. Rượu có chút cay và se nồng, nhưng trong lòng cô chỉ cảm thấy ngọt ngào mà thôi. Tô Hành rốt cuộc cũng không thể khống chế được vòng cung của miệng mình đang cong lên. Cô hiện tại có thể mạnh dạn mà suy đoán Chu Lệnh Hành... hình như có chút thích cô thì phải? Mọi người thấy Tiểu Bản mời rượu thành công, nhoi nhoi hướng Tô Hành nâng chén. Chờ đến khi Chu Lệnh Hành quay lại thì Tô Hành cũng đã ba phần men say. Anh nhịn không được nhíu mày, đúng là không thể làm cho người khác bớt lo được mà. Tô Hành nhìn anh, cười đến mê dại, hai má đỏ ửng, âm thanh trở nên mềm mại hơn hẳn. "Sao anh lại đi lâu như vậy?" Nghe cứ như đang làm nũng với anh vậy. Mặt mày thì một mảnh mông lung mơ hồ, khiến người khác không thể dời mắt được. Chu Lệnh Hành cứng đờ, lần này anh không dám động đậy gì. Cô gái này... có độc. Anh bóp chặt đùi mình, buộc chính mình phải tỉnh táo lên. Tô Hành uống chút rượu, tuy lời nói cũng vậy nhưng thái độ với mọi người thì nhiệt tình hơn hẳn. Đến khi cao hứng, cô không còn để Chu Lệnh Hành chắn rượu cho mình nữa, ai đến cũng không cự tuyệt. Rượu quá ba tuần, chỉ có Chu Lệnh Hành và Tôn Hòa là còn sức chiến đấu. Ánh mắt Tô Hành mê man, chậm rãi nói: "Kỳ thật, em rất hâm mộ cuộc sống sinh hoạt của những người bình thường." Hai người sửng sốt, đồng thời nhìn về phía Tô Hành. Tô Hành cũng không thèm để ý phản ứng của hai người, cười nhạt nói: "Trước giờ, ước muốn của em chính là được đi học hoặc đi làm như bao người." Cô gái một tay chống đầu, nhìn về phía mấy người đã ngã gục xuống bàn kia. "Từ lúc mắc căn bệnh này, em không thể sống một cuộc sống như bao người khác." Tô Hành cười nói tiếp: "Đi học thì đột nhiên ngủ mất, thi được giữa chừng thì bất tỉnh, thậm chí là ngã xuống ngay trong sân thể dục, khiến cho các thầy cô bạn bè hoảng sợ không ít." Bây giờ nghĩ lại, có vẻ như đã xảy ra rất lâu rồi, nhưng thực chất chỉ mới một vài năm gần đây mà thôi. Như thể đang sắp xếp lại từ ngữ, Tô Hành thật lâu mới mở miệng nói: "Sau khi giáo viên kêu em nên chuyển đến trường giáo dục đặc biệt, em.... mẹ cũng bỏ em mà đi, em liền trực tiếp nghỉ học." Không khí đột nhiên yên tĩnh, chỉ trong chốc lát, Tô Hành cười nhìn về phía hai người tỉnh táo nhất. "Sau này, thì hai người liền đến tìm em." ------------- Cái đoạn cuối này, Tô Hành kể lại chuyện xưa với Chu Lệnh Hành và Tôn Hòa, cũng phân vẫn nên "tôi" hay "em". Nhưng mà cứ cho là Tô Hành đang hơi say, trở nên mềm yếu hơn nên xưng "em" đi nghe cho ngọt.