Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng
Chương 46
Sau khi Đan Kì Diệp gửi tin này xong, Tần Dĩ Mục ở bên kia rơi vào một trận trầm mặc.
Không phải không để ý tới hắn.
Mà là không biết nên trả lời như thế nào.
Đan Kì Diệp cũng từ từ phản ứng lại, ý Tần Dĩ Mục cho hắn xem hot search này, hình như là muốn nói với hắn chuyện này thực nghiêm trọng, ôi… hiểu sai mất rồi?
Đan Kì Diệp nghĩ nghĩ đánh chữ nói: [Giang Nhu là mẹ tôi, truyền thông vì muốn thu hút nên nói bừa thôi, không cần để ý đâu.]
Tần Dĩ Mục: [Ừ.]
Chuyện này tuy rằng liên lụy đến Đan Kì Diệp, nhưng cũng không cần hắn ra tay, Giang Nhu có đoàn đội của mình, đoàn đội quan hệ xã hội sẽ tự giải quyết vấn đề này.
Hơn nữa, chuyện Giang Nhu kết hôn với người ngoài giới, cả giới giải trí đều biết, đơn giản chính là đoán đối tượng kết hôn là ai, thời gian dài như vậy, trên mạng tung tin vịt đều có không ít, Đan Kì Diệp hiển nhiên là không tạo nên được bọt nước gì.
“Bảo bối Kì Kì!”
“….!” Đan Kì Diệp nghe thấy thanh âm này, trên người giống như bị điện giật, hắn chà xát tay, dưới nhiệt độ ổn định còn cảm giác thấy rét lạnh, “Mẹ mẹ làm gì?”
Giang Nhu quơ cái xẻng cơm trong tay nhiệt tình nói: “Đi ra ăn cơm đi.”
Đan Kì Diệp nói một tiếng với Tần Dĩ Mục, liền đi ra ngoài, “mẹ, tin tức trên mạng mẹ xem rồi sao?”
Giang Nhu ừ một tiếng, “Đã liền hệ người kéo xuống, không cần lo lắng.”
Loại chuyện này, người đại diện so với cô chú ý nhiều hơn.
Ăn qua cơm chiều, Đan Kì Diệp cầm di động lướt QQ, thấy không có tin tức gì liên quan tới mình, liền đặt điện thoại sang một bên, dọn dẹp đi ngủ.
….
‘rầm rầm rầm’
‘cạch cạch cạch cạch’
‘xoẹt xoẹt—!’
Bên ngoài không ngừng truyền tới tạp âm lộn xộn, Đan Kì Diệp nhấc lên chăn che lên đầu mình…. Hoàn toàn vô dụng.
Sáng sớm đã bị âm thành này đánh thức, cho dù tính tình Đan Kì Diệp không tồi, đều nhịn không được cảm thấy phiền.
Xoa xoa mái tóc lộn xộn đi vào phòng tắm, nước lạnh tạt vào trên mặt, bị lạnh giật mình liền thanh tỉnh.
Rửa mặt xong, Đan Kì Diệp thay đồng phục đi ra ngoài, vừa nhìn thấy Giang Nhu đang ở phòng bếp bận rộn, liền lập tức hiểu được cái gì, đứng ở trước cửa, hắn bất đắc dĩ nói: “mẹ, mẹ đang làm gì?”
“Làm đồ ăn sáng cho con.” Giang Nhu về nhà đều không chịu ngồi yên, cố ý dậy thật sớm chuẩn bị bữa sáng tình yêu cho con trai, thấy hắn đi ra còn buồn bực nhìn nhà bếp trước mắt, “Lúc này mới năm giờ, con sao lại đã tỉnh?”
Đan Kì Diệp; “….”
Mẹ, mẹ hỏi con chăng.
“Mẹ, mẹ đừng bận rộn, con đi ra ngoài mua đồ ăn sáng mang đi học là được.” Đan Kì Diệp bớt thời gian liếc mắt nhìn những thứ đen đen trong nồi nhìn không ra hình dạng gì, đồ ăn tối hôm qua Giang Nhu làm có một ít đồ ăn nhanh là có thể ăn được, buối sáng hôm nay thật ra không có bánh bao ăn nhanh, cho nên Giang Nhu tự mình ra trận, làm mấy thứ này….
Đan Kì Diệp không muốn ăn vào bị ngộ độc thức ăn để đi bệnh viện.
“Con….”
Không đợi Giang Nhu nói xong, Đan Kì Diệp quay đầu bỏ chạy, “Con đi đây mẹ.”
“Con….”
“Hẹn gặp lại mẹ!”
Sau đó, chính là thanh âm đóng cửa.
Giang Nhu: “….”
Xú tiểu tử.
Nhìn thấy thứ quay cuồng trong nồi, Giang Nhu nghĩ nghĩ, cất đi vậy, chờ nhóc con tan học trở về lại ăn.
Buổi sáng lúc đi học, Đan Kì Diệp cứ cảm thấy có gì không thích hợp.
Tự mình cũng không thể nói rõ là vì cái gì.
Dù sao chính là không thoải mái.
Tần Dĩ Mục hình như cũng đã nhận ra hắn khác thường, vài lần nhìn về phía hắn nhưng không nói chuyện.
Sau khi hết tiết, Đan Kì Diệp còn đang thu dọn đồ đạc, Mao Tuấn Vũ tới đây tìm người chơi đá bóng hỏi một câu: “Thất gia, mặt cậu sao lại hồng như vậy?”
Đan Kì Diệp theo bản năng sờ sờ mặt, “thực hồng sao?” nhưng hắn cũng không cảm nhận được độ ấm, có thể là bởi vì lòng bàn tay cũng thực nóng, cho nên độ ấm hai bên không kém là bao.
“Cậu không phải là bị bệnh đấy chứ?”
“….” Vì sao lại nói là lại ?
Bản thân gia thực yếu ớt như vậy sao.
Đan Kì Diệp phất phất tay, dứt khoát ném sách qua một bên, chờ đá bóng xong lại tới xếp, « Tôi không sao, đi thôi, đi xuống. »
« Ngồi cùng bàn, cậu…. »
Đan Kì Diệp nói còn chưa xong, Tần Dĩ Mục liền đứng dậy cùng hắn, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.
« Vậy thì, cũng nhau đi. »
Đan Kì Diệp ôm lấy bả vai Tần Dĩ Mục, ba người cùng nhau đi xuống dưới lầu, « Ngồi cùng bàn, cậu sao lại đột nhiên thích chơi đá bóng ? lúc trước không phải gọi cậu như thế nào cậu cũng không động sao ? »
« kỹ thuật chơi bóng của cậu với kỹ thuật chơi trò chơi cũng kém xa sao ? nếu rất là xa vậy không có việc gì, gia mang cậu bay. »
Tần Dĩ Mục trầm mặc quay đầu nhìn về phía Đan Kì Diệp.
Đan Kì Diệp nghĩ tới mang bay tối hôm qua, cũng im lặng ; « … »
Đan Kì Diệp sờ sờ mũi, tự mình an ủi mình nói : « không có việc gì, từ từ sẽ đến. »
« Hai người đang nói chuyện bí mật gì vậy ? » Mao Tuấn Vũ nhìn trái nhìn phải cũng không hiểu được.
Đan Kì Diệp nói : « Nói chuyện chơi điện tử ngày hôm qua. »
« Các cậu lén chơi trò chơi mà không gọi tôi ! » Mao Tuấn Vũ cảm thấy đau buồn sâu sắc.
« Lúc chúng ta chơi trò chơi cậu còn đi học. »
Mao Tuấn Vũ : « …. À, vậy không có việc gì. »
Nói là xuống lầu chơi bóng, lúc xuống lầu, Đan Kì Diệp vẫn nhịn không được kéo áo mình, hắn mặc không tính dày, nhưng cũng không mỏng như lúc trước, nhưng mà, cho dù không lạnh, như thế nào còn cảm thấy nóng chứ ?
Đan Kì Diệp nhịn không được hoài nghi hệ thống cảm giác có vấn đề.
Lúc tới sân thể dục dưới lầu, trên đầu Đan Kì Diệp đã ra đầy mồ hôi, hắn hơi nhíu mi nói : « Tôi đi vệ sinh, các cậu đi trước. »
Nói xong, trực tiếp buông Tần Dĩ Mục ra chạy đi.
Mao Tuần Vũ hỏi : « Hắn…. nghẹn nước tiểu sao ? » lời còn chưa dứt, Tần Dĩ Mục cũng đi theo Đan Kì Diệp. Mao Tuấn Vũ ở phía sau ngoắc ngoắc, « Vậy hai người nhanh lên nha. »
…..
Tầm mắt Đan Kì Diệp bắt đầu mơ hồ, bước chân hơi lảo đảo, Đan Kì Diệp vỗ vỗ mặt, muốn cho mình thanh tỉnh một chút, thật sự nóng quá.
Thời gian hết tiết nên không có ai, Đan Kì Diệp chạy một đoạn liến đỡ tường đi một chút, thật sự không thể tiếp thu được loại cảm giác này rồi.
Là phát sốt sao ?
Đan Kì Diệp ho nhẹ một tiếng, cảm thấy cũng không giống.
Bỗng dưng, hắn mạnh mẽ nghĩ tới cái gì, lấy ra di động mở lịch ra, đại não mờ mịt khó có được một tia thanh tỉnh, nhanh chóng phân biệt ngày trong trí nhớ.
—- kì động dục ?
Kháo !!!
Đan Kì Diệp thật sự muốn mắng chửi người.
Nhưng lúc này, có một người đi tới.
Con ngươi có hơi nước căn bản không nhìn rõ bộ dạng của đối phương, nhưng vì an toàn, Đan Kì Diệp trực tiếp chạy vào phòng để đồ, đem mình giấu ở bên trong.
Phòng để đồ thật ra không bẩn, chỉ là đồ vật nhiều, lại bừa bãi nên có vẻ không sạch sẽ mà thôi.
Tìm một cái góc, Đan Kì Diệp vội vàng tìm di động muốn gọi cho Giang Nhu, kết quả—– !
Trên tay sờ soạng vào khoảng không !
Di động đâu ?
Trong túi tiền đồng phục đều trống rỗng, vừa rồi… kháo !
Di động đâu !
« Vù…. » Đan Kì Diệp thở phào một hơi, bắt buộc mình tỉnh táo lại, nên làm cái gì bây giờ ?
Có thể làm sao bây giờ ?
Chờ tới tối thì len lén đi ra ngoài sao ?
Hoặc là, chờ Mao Tuấn Vũ phát hiện không đúng đi tìm hắn…..
Hắn ngay cả sức lực đứng lên cũng không có.
Từ nóng trong hay nóng ngoài, nếu không có thuốc ức chế thì không thể giảm bớt.
Yết hầu khô khốc giống như bốc hỏa, cả người giống như sắp bốc cháy.
Loại cảm giác này….
Đan Kì Diệp đành thở dài, đúng là có một ngày không muốn làm omega.
‘cành cạch’
Đan Kì Diệp chợt quát ; « ai ? »
Nháy mắt ngẩng đầu, thấy người đứng trước cửa là Tần Dĩ Mục, ánh chiều tà chiếu lên người hắn khiến không nhìn rõ mặt lắm, thế nhưng lại lộ vẻ cao lớn.
So sánh với hắn lui ở trong góc, có vẻ hết sức chật vật, một khắc thấy Tần Dĩ Mục kia, Đan Kì Diệp không hiểu sao cảm thấy uất ức, hắn nhỏ giọng nói : « ngồi cùng bàn…. »
Tần Dĩ Mục đi tới, đưa tay dán vào trên trán hắn, « Có khỏe không ? »
Ngón tay lạnh như băng tiếp xúc vào da hắn là thứ lạnh duy nhất, Đan Kì Diệp mơ hồ tham lam cọ cọ, « Nóng quá. »
Đan Kì Diệp tự biết không thể tiếp tục như vậy, hiện tại cách tốt nhất là về nhà, tiêm thuốc ức chế, omega trong kì động dục sẽ hấp dẫn những alpha khác tới gần, hắn thật sự không sợ mình bị cái gì, chỉ là sợ mình đem người đánh bị thương, có thể phải bồi thường.
Nghĩ nghĩ, Đan Kì Diệp nói : « Ngồi cùng bàn, cậu…. cho tôi mượn đồng phục mặc một chút. » có hơi thở của alpha che lấp, có thể che lấp hơi thở tin tức trong một thời gian ngắn.
Tần Dĩ Mục sờ sờ đầu của hắn, từ từ cúi người tới gần.
« Ngồi, ngồi cùng bàn….. ? » loại tầm mắt từ trên cao tới gần này, hơn nữa làm cho người ta tránh cũng không thể tránh, làm cho tim Đan Kì Diệp nhịn không được đập bình bịch, « Cậu ? »
Ngón tay ma xát tuyến thể sau gáy, Đan Kì Diệp nháy mắt cứng ngắc.
Tần Dĩ Mục : « Cậu. »
« Cái, cái gì. »
« Cho tôi mượn đồ vật giống vậy, coi như công bằng. »
Ánh mắt Đan Kì Diệp dần dần mê mang, « Mượn cái gì ? »
« Cho tôi mượn cắn một ngụm. »
« Tần Dĩ Mục ! »
….
« Thất gia, phát ngốc cái gì ? » Mao Tuấn Vũ đem bài tập chép xong trả lại cho hắn, kỳ quái hỏi : « Nghĩ gì đâu ? nhìn cậu bất động nửa ngày. Đã cao tam rồi, còn không chăm chỉ học tập, còn muốn đi học bổ túc sao. »
« Không có việc gì. » Đan Kì Diệp thu hồi tầm mắt, đem bài tập đưa cho hắn, « Chép xong thì thuận tiện nộp giúp tôi đi. » chợt, đứng dậy đi ra ngoài.
Tần Dĩ Mục đang đứng ở cửa đăng kí báo biểu, thấy hắn đi ra nhìn hắn một cái.
« ngồi cùng bàn. » Đan Kì Diệp sờ sờ mũi, « Tôi…. Có một chuyện kỳ quái. »
Tần Dĩ Mục thu lại tầm mắt, ở trên phiếu đăng kí hạ xuống một hàng chữ, « nói. »
« Lúc cao nhất, trong phòng để đồ, cậu vì sao lại tùy thân mang theo thuốc ức chế ? »
Đây là điều mà Đan Kì Diệp nghĩ mãi không rõ.
Thuốc ức chế này nọ, alpha dùng rất ít, đa số đều là omega dùng, nhưng Tần Dĩ Mục lúc ấy, lại giống như biết ma thuật lấy ra thuốc ức chế, vấn đề này có thể nói làm phiền hắn đã lâu.
Trên tay Tần Dĩ Mục hơi dừng lại, chợt nói : « Cho cậu. »
« Cậu biết khi nào thì tôi động dục sao ? »
« không biết. » Tần Dĩ Mục đem phiếu đăng kí cho hắn, « để ngừa vạn nhất. »
Đan Kì Diệp ‘à’ nửa ngày, cũng không biết loại tình huống này phải làm gì, liền cúi đầu nhìn thoáng qua phiếu đăng kí, « đây là cái gì ? »
« danh sách xác nhận thi đua toán học. »
Đan Kì Diệp gật đầu, hỏi : « thời gian thi đua là bao giờ ? »
« ngày mai. »
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
166 chương
43 chương
38 chương
109 chương