Sau khi kéo, chính hắn hình như còn cảm thấy không đủ, ở trong ngực người ta cọ cọ lại giãy dụa muốn ngồi dậy đem bên kia cũng kéo lên. Nhưng mà, không đợi hắn có động tác khác, tay không hiểu sao bị người ta tóm lại. Đại não hắn từ trong mê mang lấy lại một tia thanh tỉnh, trong hai tròng mắt thấm một tầng hơi nước, nhìn về phía đối phương có một loại mơ hồ không rõ. Đan Kì Diệp liếm liếm môi cánh hoa khô khốc, Tần Dĩ Mục thừa dịp lúc này giúp hắn mặc quần áo vào, sau đó dùng chăn bao người lại chặt chẽ, hai tay mở ra hai bên trái phải… không cho động. Thân mình liền không hiểu sao cảm thấy khô nóng, bên trong còn mở hệ thống ổn định không khí so với bên ngoài ấm áp hơn rất nhiều, trong hoàn cảnh này, lại đắp kín chăn, nhiệt độ trong chăn so với bên ngoài càng ngày càng tăng, căn bản không thể bỏ qua. Nhưng mà— không kéo ra được. Bên trên giống như được dán một lớp nhựa cao su, dính lại vào nhau rất chặt, căn bản không thể đem chúng và mình tách ra. Từ chối nửa ngày, hắn mơ màng phát hiện, hình như tay Tần Dĩ Mục đặt ở hai bên, làm cho hắn không thể giãy, sau khi ý thức được điểm này, hắn mím môi, trong lòng có uất ức không hiểu, hắn ngẩng đầu nhìn Tần Dĩ Mục, nhỏ giọng nói: “Ngồi cùng bàn….” Thanh âm rất thấp, phối hợp với thanh âm ‘ong ong’ của hệ thống ổn định nhiệt độ, có thể nói là nháy mắt biến mất, thấy thuốc đứng không xa cũng không nghe thấy. Nhưng mà, Tần Dĩ Mục nhạy bén bắt được thanh âm uất ức này. Tần Dĩ Mục chạm lên trán hắn, muốn dùng đầu ngón tay giúp hắn giảm bớt khó chịu, nhưng mà, người thời gian dài đi trong sa mạc, cổ họng khô khốc cùng với nhiệt độ khó chịu ở trên người không thể bỏ qua, lúc chạm vào một thứ mát lạnh như đá, đủ để cho người ta nháy mắt mất đi lý trí. Đan Kì Diệp giãy dụa càng thêm kịch liệt, nghĩ muốn thoát khỏi giam cầm của chăn, đem người đối diện chộp vào trong tay cọ—- giống như cọ một khối băng lớn vậy. Nhận thấy được động tác của hắn, Tần Dĩ Mục dứt khoát ngồi bên giường, hai tay đem chắn quấn hai vòng, buộc càng kín. Đan Kì Diệp hơi nóng nảy, trong ánh mắt hơi phiếm hồng, hắn nhìn thấy Tần Dĩ Mục ở trước mắt, còn nói: “ngồi cùng bàn, khó chịu.” Một tiếng này so với lần vừa rồi lớn hơn một chút, còn mang theo giọng mũi rầu rĩ, còn mang theo một chút cảm giác làm nũng. Bác sĩ ở phía sau đánh giá hai người bọn họ, nghĩ thầm, omega này còn làm nũng, kế tiếp alpha này sẽ ôm người vào ngực, sau đó ôn nhu vỗ về, lại an ủi vài câu, nếu tuổi cho phép còn có thể hôn một chút. Thế nhưng…. Hiện tại hình như cũng chỉ có thể nghĩ. —- hai học sinh này cũng không giống cao tam. Ngay khi cả đầu óc của bác sĩ toàn là tình yêu ngọt ngào, chỉ nghe bạn học đang ngồi kia lạnh lùng nói: “Im lặng.” ‘rắc.’ Bác sĩ thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu. “khụ khụ.” Bác sĩ lắc lắc đầu, trong lòng nói mình đang nghĩ nội dung phim não tàn gì đâu, tiến lên nói: “đưa nhiệt kế cho tôi đi.” Tần Dĩ Mục đem nhiệt kế lấy ra, không đợi rút tay ra, hai tay được tự do Đan Kì Diệp nháy mắt ôm lấy tay hắn, hai tay chặt chẽ ôm lấy cánh tay hắn ở trước ngực. Giống như mèo con tìm được cá nhỏ âu yếm rồi, chặt chẽ ôm lấy không chịu buông tay. Tần Dĩ Mục đổi tay, đưa nhiệt kế cho bác sĩ. Bác sĩ nhìn nhiệt kế, sau đó đi vào phòng trong. “Ngồi cùng bàn.” “….” “Ngồi cùng bàn cậu sao lại không để ý tới tôi?” “để ý.” Đan Kì Diệp nhắm lại hai mắt chua xót, nửa khuôn mặt đều dán trên cánh tay Tần Dĩ Mục, nghe xong câu trả lời của đối phương, nhịn không được buồn buồn hờn dỗi nói: “thật có lệ nha.” “không có.” “có.” Đan Kì Diệp kiên trì, “rất có lệ.” Tần Dĩ Mục hơi dừng một chút, hình như đang suy  nghĩ có nên trả lời hay không, tự hỏi trong chốc lát, hắn nói: “ừ.” Đan Kì Diệp: “…” Cậu câm miệng đi. Đan Kì Diệp hừ nhẹ một tiếng, buông ra cánh tay hơi ấm áp, muốn một mình tự kỷ, kết quả lúc buông ra liếc mắt nhìn thấy bàn tay, năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, mỗi một cái ngón tay đều được chỉnh sửa sạch sẽ. ‘ực ực.’ Đan Kì Diệp nuốt nước miếng, hơi hơi há mồm, đầu lưỡi liếm liếm môi cánh hoa, thuận thế  thu lại răng nanh nhỏ không hiểu sao lộ ra. Lại sau đó…. “ngoạm!” Một ngụm cắn vào cổ tay trắng nõn của Tần Dĩ Mục! Toàn bộ quá trình Tần Dĩ Mục không có biểu tình gì, đơn giản khi đối phương cắn xuống theo bản năng giật giật ngón tay, trên mặt không có biến hóa gì khác. Thậm chí ngay cả lông mày cũng không hề nhếch. Toàn bộ quá trình rất bình tĩnh. Động tác cắn xuống của Đan Kì Diệp tuy rằng hung ác, nhưng khi đụng vào thịt cũng không thực sự cắn xuống. Đang muốn xem biểu tình của ngồi cùng bàn, kết quả liền giống như là đang cắn một khúc gỗ. Tần Dĩ Mục không có tức giận, không có giật mình rút tay về, ngược lại theo động tác của hắn mà ngồi xuống giường, thân thể hơi hơi nghiêng về phía trước, tới gần trước người hắn, hai mắt lại không chớp nhìn chằm chằm hắn. Đan Kì Diệp; “…” Chơi tâm lý sao? Có phải là muốn chơi đấu tâm lý với tôi hay không? a— cậu thắng! khớp hàm từ từ buông ra, cùng với tim đập trong lòng bình bịch, Đan Kì Diệp thoáng lùi về phía sau, thấy mặt Tần Dĩ Mục không hề thay đổi hình như có cảm xúc gì nổi lên, Đan Kì Diệp từ từ ý thức được, trơ mặt thật sự sẽ bị đánh. Nhưng mà, ngồi cùng bàn sao có thể xuống tay với một người nhỏ bé đáng thương như hắn? Nghĩ nghĩ, Đan Kì Diệp muốn mở miệng nói cái gì, để giảm bớt không khí xấu hổ, “ngồi…..a?” Nói còn chưa xong, ngón tay đột nhiên không hề báo trước mà xâm nhập vào trong miệng, lạnh lẽo như băng…. Miệng Đan Kì Diệp khẽ nhếch, lo sợ không yên mở to hai mắt, hơi không thể tin nhìn đối phương, nhưng mặt Tần Dĩ Mục vẫn lạnh lùng như cũ. Lúc đầu ngón tay rời đi, ngón tay hơi hơi cong lại, chạm vào răng nanh của hắn một chút. —- chính là trên tay Tần Dĩ Mục lưu lại dấu răng kia. Đan Kì Diệp mãnh liệt nắm chặt chăn dưới thân, “ngồi ngồi ngồi ngồi…. ngồi cùng bàn!” Tần Dĩ Mục từ đầu giường rút ra hai tờ khăn giấy lau miệng cho hắn, tùy ý xoa xoa rồi vứt vào thùng rác, “về sau còn.” Đan Kì Diệp mơ màng. Còn? Còn cái gì? Khi nào thì còn? Cậu đang nói cái gì! Đang mơ màng còn không biết nên hiểu những lời này của Tần Dĩ Mục là như thế nào. Nghĩ nghĩ, Đan Kì Diệp hình như có thể hiểu sơ sơ ý của hắn. —- cắn một ngụm như vậy sau này còn có thể cắn nữa sao? Đan Kì Diệp mạnh mẽ mím môi cánh hoa, môi trên môi dưới khép vào giữa, đem răng nanh bao thật kín. Vừa rồi cảm giác giống như bị nhổ răng. Thầy thuốc đi ra đem bình thuốc treo tốt, hỏi: “tay trái hay là tay phải?” Đan Kì Diệp nhìn thấy bình thuốc truyền dịch lớn như vậy, nếu đâm vào một kim, khóa học hôm nay không cần học. “Tôi cảm thấy tôi uống thuốc là được.” Đan Kì Diệp cẩn thận đưa ra đề nghị của mình. “Tay trái hay là tay phải?” “Tay trái đi.” Nói xong, vươn tay ra, ba giây sau liền nhắm mắt lại, nhỏ giọng kêu gào: “hu hu hu hu—- đau! Đau đau đau!” Bác sĩ giơ kim vẻ mặt mơ màng, tôi còn chưa đâm đâu. Dù thế nào, kim này của tôi còn có thể tấn công từ xa sao? Bác sĩ còn chưa có làm người này đã kêu to lên, liền thấy mặt Tần Dĩ Mục kéo căng, rất là khẩn trương ngồi xuống bên người người ta, ôm người vào trong ngực. Bác sĩ: “…” Khá lắm, hôm nay tôi đâm kim cho cậu, cậu không chết là do mạng cậu lớn! …. Lúc Đan Kì Diệp tỉnh lại thì trời đã tối rồi. Bên trong thuốc hình như có thuốc ngủ, cho dù có ở trong ngực Tần Dĩ Mục hắn cũng khó có thể bảo trì thanh tỉnh, nói chuyện xong, liền mơ mơ màng màng không có ý thức. Lại mở mắt, kim đã rút rồi. Xoa xoa mắt, vén chăn lên muốn xuống giường, kết quả cả người không có sức, ngay lập tức không có sức nâng tay lên, ngón tay không thể động hắn cũng lười động, dứt khoát ở trên cánh tay người bên cạnh lật mình một cái, chui vào ngực người ta khàn khàn hỏi: “Ngồi cùng bàn, mấy giờ?” Tần Dĩ Mục nói: “Sáu giờ.” Oh…. Sắp tan học Lớp tự học tối cũng sắp kết thúc. Đan Kì Diệp ngáp một cái, không biết nghĩ tới cái gì, cười ngẩng đầu hỏi hắn: “Có mệt không ngồi cùng bàn?” “không.” Tần Dĩ Mục thấy hắn tỉnh, liền rút tay ra, đứng dậy đi tới bên cạnh bàn, cầm lấy nhiệt kế. Đồ vật nằm ở bên trái, theo bản năng nâng tay trái, kết quả khi nâng lên nháy mắt liền dừng lại, chợt không thay đổi sắc mặt che dấu xuống, dùng tay phải lấy. Đan Kì Diệp ở phía sau nhìn thấy, cố nén ý cười đem chắn kéo lên đầu. Tay đã tê rồi. Tay tuyệt đối là đã tê rồi. Tần Dĩ Mục đem nhiệt kế đưa cho hắn, “Tự mình dán.” “Mệt.” Đan Kì Diệp không nhận, ngay cả ý tưởng giơ tay cũng không có, trốn ở trong chăn nói: “Ngồi cùng bàn giúp tôi.” Ngay sau đó, cảm giác chăn trên đỉnh đầu bị vén lên. “Ngồi….” Nói còn chưa dứt lời, chăn hơi được nhấc lên lại thả về. Đo nhiệt độ cơ thể chỉ trong nháy mắt. Đan Kì Diệp: “…” Cậu không ôn nhu đã hủy diệt rất nhiều tưởng tượng của tôi. Đan Kì Diệp từ trong chăn chui ra nửa cái đầu, hai tay để ở hai bên cầm lấy chăn, thấy Tần Dĩ Mục nâng mắt nhìn nhiệt kế, hoài nghi hỏi: “Hạ sốt chưa?” “Ừ.” Tần Dĩ Mục nói: “Đi thôi.” Đan Kì Diệp lăn một vòng ngồi dậy, đang muốn mang giày, đột  nhiên chớp mắt, hai chân hạ ở bên giường, nằm trở về giường, nhìn lại ánh mắt của Tần Dĩ Mục, hắn ho nhẹ hai tiếng, giống như là người bệnh giai đoạn cuối, “không có sức lực.” ngay cả âm thanh cũng rất nhẹ. Cùng lúc đó, trong lòng rống giận: ôm tôi, ôm tôi! Nhưng mà giờ phút này Tần Dĩ Mục trầm mặc, hiển nhiên không thể lĩnh hội được ý tứ trong mắt hắn, trong lòng Đan Kì Diệp sâu sắc thở dài, yên lặng nói: không có ăn ý. Đang muốn không náo loạn nữa, chỉ thấy Tần Dĩ Mục đột nhiên ngồi xổm xuống. —- chờ, từ từ! Khi mắt cá chân bị nắm lại, Đan Kì Diệp hơi kích động muốn thu chân lại, “Tôi không có ý này, tôi là muốn….” Tần Dĩ Mục nâng mắt, lời muốn nói nháy mắt tắc lại ở cổ họng. Cặp mắt kia cho dù nhìn qua cái gì, đều là một bộ lạnh lùng chớ tới gần. Nhưng khi nhìn Đan Kì Diệp, ý tứ hàm chứa trong đó, hắn vĩnh viễn có thể đọc ra không cùng một dạng. Hầu kết trượt trượt, lời muốn nói lại lượn một vòng, yên lặng đổi thành một câu: “Tôi là muốn… nhờ cậu thắt một cái nơ con bướm cho tôi.”