Cho Tôi Một Bát Cháo
Chương 56 : Đuổi theo trốn đi
Vào thứ sáu, game Thiên Long tạo hoạt động chúc mừng, nhiều nhiệm vụ tặng thưởng.
Nhiệm vụ rất đơn giản, chỉ cần dựa theo chỉ thị tìm nơi trên toạ độ, sau khi tìm xong còn có thể lấy lượng lớn kinh nghiệm.
Người tiếp nhiệm vụ phải thành tổ đội, hơn nữa là một trong quan hệ kết bái, quan hệ phu thê, quan hệ thầy trò.
Hạ Phong không có sư phụ đồ đệ, quan hệ phu thê thì…… Bà xã đã muốn ly hôn rồi, phỏng chừng lại đang núi lửa bùng nổ, tạm thời không đi chọc tới cậu ta.
Đành phải tìm huynh đệ.
Gửi sang cho Túy Thanh Phong một câu”Cậu theo bồi tôi được chứ”, Từ Phong hồi âm lại: “Mạnh bà lão nhân gia rất rảnh, cậu đi tìm bà ấy bồi cùng cậu.”
Hạ Phong mỉm cười: “Để làm chi? Đang bồi bé ngốc Văn Bân à?”
“Biết còn hỏi.”
“Ai, cậu sắp ngọt chết trong dịu dàng rồi đấy, chẳng thèm để ý bạn bè cô đơn quạnh quẻ biết bao a……”
“Có người tặng hàng tới cửa cậu cư nhiên không nhận, hiện tại thiếu hàng còn dày mặt kêu la cái gì? Tự làm tự chịu.”
“Đó đương nhiên, tôi là thà ít mà tốt, thân thể cùng tinh thần của tôi đều rất ưa sạch sẽ.”
“Ai, tôi xem da mặt của cậu là càng ngày càng dầy, bạn già tôi đây còn có chút xúc động bóp chết cậu.”
“Ha ha, tôi với cậu đâu giống nhau, cậu thích đi gặm quả óc chó, tôi càng thích quả óc chó tự nó lột vỏ.”
Từ Phong cười: “Đáng tiếc, quả óc chó nhà tôi mặc dầu ăn ngon, nhưng quả thực rất cứng. Quả óc chó nhà cậu, tuy rằng không có vỏ, bên trong…… Cũng hỏng rồi.”
Hạ Phong cười: “Đồng bệnh tương liên, cũng không uổng huynh đệ lâu năm như vậy.”
“Cậu ta thật muốn xuất ngoại, cậu mặc kệ?”
“Tôi thích thả dây dài câu cá lớn, béo rồi giết mới thấy thú vị.”
Giờ phút này Thần Hỏa đang bị người đuổi giết.
Trước đây ở cái khu này liều mạng thăng cấp, tiểu Ly với Thần Hỏa ở Cổ Mộ đắc tội cả đống người, cừu gia vô số.
Sau Thần Hỏa lại lập acc nhỏ tới khu bọn Hạ Phong, đám người đó liền đem cừu hận chuyên chú đặt lên mình tiểu Ly, mà bây giờ, tiểu Ly không chơi game, cừu hận của bọn họ lại chuyển tới trên người Thần Hỏa, hơn nữa bởi tích lũy thời gian mà trở nên càng thêm sâu đậm.
Đáng tiếc acc Nga Mi của Thần Hỏa hoang phế đã lâu, không chơi khu này cũng đã lâu, đám người khi trước bị làm nhục nay cấp bậc cao hơn mình, đánh không lại.
Vì thế Thần Hỏa chỉ im lặng ngồi trên đường cái Lạc Dương phơi nắng.
Kênh loa có người mắng liên tiếp: “Thần Hỏa nếu mày mang chủng thì lăn ra đây nhận chết cho bố! !” “Thần Hỏa mày thật không biết xấu hổ! Có bản lĩnh lăn đến Nhạn Nam nhá!”
Thần Hỏa vẫn mặt dày như cũ, chẳng đau chẳng ngứa.
Mấy từ vũ nhục này, tựa như xem hòn đá nhỏ bỏ vào sa mạc, một tí động tĩnh đều không có.
Nhưng Hào Hoa Phong Nhã sau lại xem không nổi, trở về câu: “Tụi bây đều cút về trong nước ối lại đi! ! Tiểu Ly không chơi thì tụi bây còn mắng cái gì mà mắng, như chó sủa không tha, có phiền hay không hả? !”
Mắng một câu lại im, phỏng chừng là đang bị Từ Phong giáo huấn.
Hạ Phong cầm lên thanh kiếm kim quang lấp lánh, mỉm cười.
Cửa Nhạc Nam đột nhiên thổi qua một cơn âm phong, thuận tiện xách đi vài hồn phách, đem tập trung tới âm tào địa phủ.
Nhóm hồn phách hai mặt ngó nhau, phát hiện trong danh sách cừu nhân thêm chung một cái tên —— Hạ Phong.
Thật sự chẳng biết tại sao, đang yên đang lành, sao lại đột nhiên nhảy ra một thằng cấp cao biến thái, mang theo Bảo Bảo công kích đáng sợ, hướng bọn họ phóng cái kỹ năng, hạ vài đao đem người giết sạch.
Hạ Phong là ai? Quan hệ gì tới gã?
Mọi người quay hồn về Lạc Dương, phát hiện Thần Hỏa vẫn bình tĩnh ngồi ở đó phơi nắng.
Vây quanh anh ta đánh giá hồi lâu, anh ta mới vỗ vỗ quần áo đứng lên, khẽ cười nói: “Các bác vây quanh tôi có việc sao?”
Vừa rồi mắng giữa ban ngày, lãng phí nhiều tiểu loa như thế, chẳng lẽ nó mắt mù?
Thần Hỏa cười nói: “Tôi mới vừa tỉnh ngủ, có chuyện gì sao?”
Mọi người khí tuyệt.
Mày ở trên đường cái Lạc Dương ngồi ngủ? !
Tư thái còn ra vẻ không liên quan tới mình, thật sự làm người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi! !
Dường như tâm linh cảm ứng được Thần Hỏa tỉnh ngủ, Hạ Phong đột nhiên sang Q mật: “Cậu vào onl mấy cái acc nhân yêu, chúng ta thiểm hôn làm nhiệm vụ đi.”
Người vừa tỉnh ngủ thường tính tình không tốt lắm: “Cậu, là đang ra lệnh cho tôi sao?”
Mới vừa giết người xong nên tâm tình cũng rất tốt: “Ha ha, chẳng lẽ cậu muốn để tôi cầu cậu à, lại thêm một tiếng tục tưng thân yêu ơi?”
Nhíu mày: “Tôi nói rồi, đổi cậu gả tôi, tôi sẽ cân nhắc.”
Hạ Phong trầm mặc thật lâu, lâu đến khi Thần Hỏa vừa định nói lời “Chọc cậu chơi” cho cái lối thoát, mới chợt thấy hồi âm : “Ai ya ai, quan trọng vậy sao……” đằng sau còn thêm cái biểu tình nước mắt lưng tròng đầy bi thương, “Tôi quen gọi cậu bà xã rồi a ^_^”
Nhạc Viêm trước máy tính bất đắc dĩ đỡ trán, “Đừng nữa làm bộ nữa, da mặt không cần, cũng đâu cần ném ra ngoài trái đất chứ.”
Kết hôn vội, ngay cả bằng hữu còn chưa mời, vẫn phong cảnh huyết tinh như thuở trước, hai người trực tiếp kết hôn trong lễ đường, trình diễn PK chiến bạo lực.
Cuối cùng cùng xuống Hoàng Tuyền, sau đó tay trong tay đi làm nhiệm vụ phu thê tặng thưởng phong phú.
Giống như dĩ vãng mỗi một lần kết hôn, chưa bao giờ nói vợ ơi anh yêu em chồng ơi em muốn anh ba lời buồn nôn linh tinh lang tang, trực tiếp dùng đao kiếm giải quyết cao thấp.
Làm xong nhiệm vụ thì ly hôn như tia chớp.
Triệt để lợi dụng lẫn nhau.
Buổi tối lúc Hạ Phong muốn logout, Thần Hỏa mới đột nhiên nói: “Cuối tuần tôi phải xuất ngoại.”
Hạ Phong hiếm thấy không xỉa xói, đứng đắn hỏi: “Đi làm cái gì?”
“Đào tạo.”
“Bao lâu?”
“Ba tháng.”
“Ha ha, so với mang thai vẫn ngắn hơn tí, thật đáng mừng nha.”
“…… Cám ơn nhiều.”
“Vậy gặp lại, đi đường mạnh giỏi, em vĩnh viễn sống trong lòng anh.”
“Trước lúc tôi đi muốn gặp mặt chứ?”
“Không cần, internet và hiện thực vẫn phân rõ mới tốt, giờ thực nguy rồi, gặp mặt có lẽ càng hỏng thêm, cậu nói đi?”
“Được rồi, chúc cậu sống lâu một chút.”
“Cậu cũng vậy.”
Logout lúc sau, Nhạc Viêm đột nhiên có loại cảm giác vô lực.
Chơi game chơi đến điên cuồng, vì sao đột nhiên có một ngày, vì người nào đó mà không biết xấu hổ, đem trái tim dâng cho.
Đáng hận hơn chính là, người kia tuyệt không để ý.
Hạ Phong a Hạ Phong, có từng nghe qua một câu: rượu mời không uống, uống rượu phạt.
–
Ngày kế là thứ bảy, Văn Bân bởi vì tối qua chơi game chơi tới khuya lơ khuya lắc, ngày hôm sau trực tiếp ngủ thẳng tới buổi chiều.
Giữa mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe thấy tràng tiếng gõ cửa.
Văn Bân giẫm lên dép lê, xoa xoa con mắt nhập nhèm buồn ngủ, bởi vì bị quấy rầy giấc ngủ mà hơi nổi nóng, mở cửa bắt đầu kêu: “Từ Phong trí nhớ anh có bệnh à, không mang theo cái chìa khóa, anh cho em ngủ lâu hơn tí, ông đây thật vất vả được mộng đẹp lại bị anh phá, anh……”
Đột nhiên cảm thấy sau lưng ớn lạnh, ngó lại, Từ Phong đang bình tĩnh đứng ở phía sau, đỉnh đầu bao phủ một mảnh mây đen.
Lại đem cái cổ cứng ngắc quai về, vẻ mặt xấu hổ của người trước mặt cư nhiên là…..
“Dì……” Giọng Văn Bân như sắp khóc.
Nét mặt của mẹ Từ Phong cũng hơi chút vặn vẹo, vặn nửa ngày mới vặn ra cái nụ cười: “Ha ha, Văn Bân cháu mới vừa tỉnh ngủ à……” Sau đó run rẩy lách qua Văn Bân vào cửa.
Văn Bân mặt đỏ bừng bừng, quay đầu trừng mắt với Từ Phong, vội vàng tươi cười nhận lấy chiếc túi của mẹ Từ, “Dì thế nào rảnh sang đây, ha ha, dì đến, ngồi một chút, trời nóng hầm hầm muốn chết rồi, đến đến, uống trà uống trà, ăn trái cây…… dạ, dì ăn cơm chưa?”
Đi sau mông bày vẻ mặt tươi cười xán lạn ngọt chết người, ngoan ngoãn cực kì.
Mẹ Từ Phong bấy giờ mới từ từ trở lại bình thường.
Nguyên lai hôm nay lại là sinh nhật của Từ Phong.
Lần trước âm lịch, lần này là dương lịch.
Từ Phong cũng không ngờ mẹ lại sang đón sinh nhật mình, do đang nấu mì trong bếp cho Văn Bân, mấy tiếng gõ cửa không nghe thấy, kết quả khiến cho mẹ vẫn tưởng rằng Văn Bân “rất ngoan”, nay trông được bộ dạng mơ mơ màng màng của Văn Bân ngốc khi rời giường.
Bất quá như vậy cũng tốt, dù sao tính cách của Văn Bân cũng không cần phải giấu diếm nữa, mình thích chính là Văn Bân chân thật này.
Văn Bân áo mũ không chỉnh mở miệng nói bậy, quả thật làm cho mẹ Từ Phong thoáng chấn kinh mất rồi, bất quá trong lòng vốn đã bị đứa con không nghe lời huấn luyện đến kiên đĩnh như sắt thép, rất nhanh liền thích ứng quá trình đáng sợ – Văn Bân từ bé cưng ngoan ngoãn đến cậu trai cáu kỉnh rồi lại biến về bé cưng ngoan ngoãn.
Cả nhà vây quanh bên bữa cơm sum vầy, mẹ Từ Phong mỉm cười dịu dàng, tặng cho Văn Bân món quà xinh đẹp ——
Một sợi dây đỏ buộc trên miếng bạch ngọc trong sáng long lanh, nói là đồ gia truyền của Từ gia, làm Văn Bân sợ tới mức đem ngọc bội nâng trong lòng bàn tay, ngón tay run run mãi.
Sau khi ăn xong, Văn Bân xem ngọc bội như bảo bối mà mang trên cổ, cẩn thận lật qua lật lại chơi đùa mấy lần, cuối cùng đích thật không phát hiện mặt trên có chữ viết gì, hơi chút thất vọng thở dài.
Giương nanh múa vuốt vừa muốn nhào qua quở trách Từ Phong sao không sớm gọi mình rời giường, thì chợt vang lên một hồi gõ cửa.
Văn Bân không kiên nhẫn vò mái đầu, chạy tới mở cửa, không kiềm được toàn thân cứng ngắc.
“Aha ha, chào thầy Hạ, chào thầy Nhạc! Hai vị đại giá quang lâm, trách sao hôm nay mới sáng sớm chim khách cứ kêu mãi không dứt.” Làm ra vẻ cúi đầu chào, sau đó hướng Nhạc Viêm cười mỉm quỷ dị: “Mời vào.”
Hạ Phong thản nhiên nói: “Cậu trước?”
Nhạc Viêm cười: “Cậu trước đi.”
Hạ Phong nhướng nhướng mày, không hề khách khí mà thong thả đi vô, cùng Văn Bân đang run rẩy khóe miệng ôm một cái ôm thật to, ôm đến khi Từ Phong nhăn chặt mày thì mới buông ra, “Tiểu Bân, nhớ tôi không?”
Văn Bân cười hề hề: “Nhớ, nhớ, muốn chết tui.”
Nhạc Viêm cũng im ỉm, vừa vào cửa trực tiếp ôm Từ Phong.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Từ Phong liếc xéo Hạ Phong một cái, dùng ánh mắt hỏi sao lại thế này? Hạ Phong vênh vênh khóe miệng, làm cái thế thủ rất xin lỗi.
Từ Phong quay đầu mỉm cười với Nhạc Viêm, “Cám ơn, bên này mời.” Dẫn bọn họ ngồi vào phòng khách.
Văn Bân lui vào góc sô pha ngó chằm chằm ra ngoài cửa sổ mà gặm táo, một ngụm một ngụm cắn nghe đặc biệt giòn vang, bỏ qua phản ứng không ngờ của hai người bọn họ.
Từ Phong mặt không chút thay đổi đi rót nước cho hai vị, còn bưng một đĩa trái cây, “Thế nào lại đột nhiên nghĩ tới chỗ tôi?”
“Sinh nhật bận trước có việc nên bỏ lỡ, đành phải tới lần này.” Nhạc Viêm nói xong, vừa cười nói với Hạ Phong: “Thật không nghĩ rằng có thể gặp được thầy Hạ ở trong thang máy.”
Hạ Phong cười: “Đúng vậy, thật đúng là không nghĩ rằng cậu quen biết với Từ Phong.”
Một tên lại một tên làm ra vẻ!
Từ Phong vẻ mặt chịu không nổi, đi đến bên cạnh nắm tay Văn Bân lên: “Văn Bân, đi thôi, chúng ta đi chuẩn bị bữa chiều cho khách nhân.”
Văn Bân sờ sờ đầu, đi theo Từ Phong, vào phòng ngủ rồi mới nghi hoặc hỏi: “Không đi nhà bếp chuẩn bị bữa chiều cho bọn họ?”
Từ Phong thản nhiên nói: “Không cần, chúng ta ở chỗ này chờ hai người bọn họ cút đi là được rồi.”
“A?”
“Muốn hẹn hò cư nhiên hẹn tới nhà anh, bọn họ cũng quá càn rỡ rồi.” Nói xong, hơi hơi nhíu mày: “Vừa nhìn đã thấy cố ý, có thể là Hạ Phong muốn tới, Nhạc Viêm cũng mặt dày đi tới, bọn họ thật đúng là……” Bất đắc dĩ đỡ trán, “Chúng ta không cần ra ngoài làm bóng đèn, ngoan ngoãn ở đây đợi.”
Chủ nhân vắng, hai vị khách nhân cũng không đợi bao lâu, đặt quà cáp rồi lui.
“Hẹn cậu đi ra thiệt đúng là không dễ nha.” Nhạc Viêm khe khẽ thở dài.
Hạ Phong do ở gần, không có lái xe, Nhạc Viêm bèn cười nói thân thiệt: “Không bằng ngồi xe tôi về?”
Hạ Phong cười: “Ghế ngồi không dính keo chứ?”
“Hử?”
“Tôi sợ đi lên dễ dàng, bước xuống lại khó khăn.”
Nhạc Viêm trầm mặc một lát, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ đẩy kính mắt, thanh âm có chút lạnh: “Tôi muốn lưu người, chưa bao giờ dùng cách thức thấp kém như thế.”
Hạ Phong nhún nhún vai, lên xe.
Bên trong xe bật nhạc (kẻ trộm hạnh phúc).
Hạ Phong dựa vào ghế nhẹ nhàng nhắm mắt lại, như là đang ngủ, khóe miệng lại mang theo nụ cười thản nhiên.
Bài hát này a, lần đầu gặp nhau trong game đã cùng nhảy ca khúc này, hiện tại bật lên, thiệt là có cảm giác tang thương hoài niệm.
Nhạc Viêm đang cố ý thử sao?
“Đang ngủ?” Nhạc Viêm nhẹ giọng hỏi.
Hạ Phong gật gật đầu: “ừm.”
Nhạc Viêm cười: “Cậu thiệt sẽ ngủ.”
Xe đột nhiên rẽ ngoặt, rẽ vào một khu phố bên cạnh, con phố ấy hết sức quen thuộc, ánh đèn đường rực rỡ, chính là đoạn đường phồn hoa sống về đêm.
Nơi cuối phố, một quán bar treo bảng hiệu thật lớn, xung quang con chữ tiếng anh Crazy chớp nháy những ngọn đèn nê ông rực rỡ, chớp đến hoa cả mắt.
Hạ Phong hơi nhíu mày: “Tới nơi này làm gì?”
Nhạc Viêm kề gần, nhẹ giọng nói: “Đương nhiên là đến chơi, cậu chẳng phải rất thích chỗ này sao?”
Hạ Phong thản nhiên nở nụ cười: “Tôi sao lại cảm thấy độ PH môi trường giảm xuống nhỉ.”
“Cậu ngửi được mùi chua? Tại sao tôi không nghe thấy.” Nói xong, cười khẽ kề sát qua, dùng cái mũi cọ cọ cái mũi Hạ Phong, sau đó có kết luận: “Quả nhiên, cái mũi của sinh vật linh trưởng, cùng cầm thú…… Khác biệt cực lớn.”
Nói xong, dùng loại tư thế ám muội, thuận tay cởi dây an toàn của Hạ Phong, ghé vào lỗ tai anh phun ra hai chữ.
“Xuống xe.”
Hai người một trước một sau vào quán bar Crazy, vì là khách quen, rất quen, được bồi bàn dẫn tới phòng VIP phía sau.
Ông chủ Diệp dựa vào tường cười đến phi thường âm lãnh: “Nhạc Viêm, tôi hình như từng nhắc nhở cậu chớ lại gần kích thích tôi, tôi gần đây tâm tình không tốt, kích thích lặp lại dễ làm chỉ số bạo lực trong máu tôi kích động lên.”
Nhạc Viêm cười nói: “Không có biện pháp, địa phương luyến tiếc nhất cũng là chỗ này của anh a, trước lúc xuất ngoại muốn hồi vị lần cuối……”
“Nga? Vậy thôi.” Nói xong lại lườm nhìn Hạ Phong: “Hạ tiên sinh cũng là qua hồi vị ?”
Hạ Phong mỉm cười: “Đến nơi anh uống chén rượu.” Nói xong lại tiến lên từng bước, tiến đến bên tai ông chủ Diệp, hạ giọng nói: “Anh bữa trước bảo tôi cảnh cáo cậu ta chớ qua chỗ anh gây chuyện, yên tâm đi, hôm nay, là lần cuối cùng.”
“Nga? Cậu xác định?”
Hạ Phong nhún vai, cười đến phi thường tà ác: “Đó là tất nhiên, chúng tôi cùng tới, tới làm cái gì, anh hẳn hiểu rõ.” Dừng một chút, lại nhẹ giọng bổ sung: “Thuận tiện thu hồi giám sát, OK?”
Diệp Kính Huy mỉm cười sâu xa, “phòng số 2.” Sau đó xoay người tiêu sái mở.
Phòng khách VIP trong quán bar Crazy cực kì hoa lệ.
Đèn treo tinh xảo, vách tường xinh xắn, nội thất cao cấp, đồ trang trí trong phòng có thể so với khách sạn năm sao.
Nơi này vốn là địa phương cung cấp hưởng lạc, giường đương nhiên không thể thiếu sót. Trung tâm căn phòng là giường king size tinh xảo, ra giường trắng tinh rủ xuống trên chiếc thảm màu đỏ thẳm, sắc màu đối lập tăng kích thích mãnh liệt vào thị giác Chăn mềm gối đầu đều một màu trắng mềm mại—— chiếc giường lớn thực thích hợp làm việc nào ấy, chuẩn bị tốt vì khách nhân tri kỷ.
Mà trong tủ đầu giường bên cạnh đặt cái gì, tự nhiên không cần nói cũng biết.
Phòng cách âm hiệu quả cũng cực tốt, trái ngược với ồn ào bên ngoài, nơi này lại có vẻ thực im lặng.
Giờ phút này, im lặng —— như mộ phần.
Hạ Phong cùng Nhạc Viêm ngồi trên ghế sa lon, khẽ uống rượu trên bàn, hai người đều không nói chuyện.
Hạ Phong thực thảnh thơi dựa vào ghế sopha nhắm mắt nghỉ ngơi, Nhạc Viêm mỉm cười nhìn Hạ Phong, bầu trầm mặc này, dường như đang ẩn đi điều gì đó rất sâu, chậm rãi sống lại trong lòng.
Thật lâu sau, Nhạc Viêm nhẹ giọng nói: “Muốn tìm người tới không?”
Hạ Phong nhún nhún vai, mỉm cười: “Tốt, tới nơi này, không tìm giường bạn thì thiệt là lãng phí đấy.”
Nhấn chiếc chuông bên cạnh, liền có một người bồi bàn trẻ tuổi đi đến.
Hạ Phong cùng Từ Phong khi trước hay tới nơi này, đương nhiên là nhận ra cậu ta, người nọ dường như cũng nhận ra Hạ Phong, biết khẩu vị của Hạ Phong, bèn mỉm cười nói: “Hạ tiên sinh, muốn tiểu Trình sang đấy chứ?”
“Hồng bài nơi này, giường kĩ được lắm, có muốn thử không?” Hạ Phong giải thích đầy mờ ám.
Nhạc Viêm cười: “Cậu thích là tốt rồi.”
“Giá của cậu ta rất cao.” Hạ Phong chồm sang, nói bên tai Nhạc Viêm: “Cậu phải giúp tôi trả tiền nha, tôi không mang thẻ.”
Nhạc Viêm tiếp tục mỉm cười: “Không sao, tôi trả tiền.” Nói xong liền đứng dậy, vỗ nhè nhẹ vai Hạ Phong: “Tôi đi tắm rửa trước, cậu cứ việc chơi vui vẻ.”
Chờ thân ảnh Nhạc Viêm biến mất ở trước mắt, Hạ Phong mới cười khẽ lắc lắc đầu.
Chồng đi ra phiêu kĩ, vợ cư nhiên mua đơn, Hỏa Hỏa nhà mình a…… thiệt là mạnh mẽ quá à.
Bất quá hiện tại xem ra, vỏ óc chó cũng sắp nứt, ai…… Theo đấu với bánh quẩy già tôi đây, cậu nên mềm một chút chớ?
Lúc Nhạc Viêm tắm rửa xong bước ra, nhìn thấy một màn hình ảnh.
Thiếu niên tên tiểu Trình, đang bị Hạ Phong đè trên chiếc so pha da mềm mại hôn môi, tiếng rên rỉ mơ hồ vẩn vương trong phòng, cực ám muội.
Nhạc Viêm trên người chỉ quấn quanh tấm khăn lông che đi bộ vị trọng điểm, vẻ mặt hững hờ ngồi xuống bên cạnh, nhếch lên đôi chân thon dài, cầm lấy ly rượu thuỷ tinh trong suốt, nhẹ nhàng nhấm nháp vị rượu thơm nồng.
Ngắm hai người bọn họ nửa ngày, đột nhiên, như nhìn thấy trò hay, ý vị thâm trường nở nụ cười.
Sau nửa ly rượu lót bụng, thiếu niên bên cạnh rốt cuộc được Hạ Phong buông ra, sắc đỏ mê người trên mặt chưa tan.
Hạ Phong dùng hai chân chen vào thân thể thon dài của thiếu niên, hơi cong cong khóe miệng, trêu đùa: “Em thẹn thùng quá nha.”
Thiếu niên cắn cắn môi dưới, ngượng ngùng rụt lui cổ: “Hạ tiên sinh……”
“Tôi hôm nay mang bằng hữu đến, em đi hầu hạ anh ta, thế nào?”
Thiếu niên rụt rè nhìn Nhạc Viêm, Nhạc Viêm cười nói: “Không cần, chính cậu hưởng dụng là tốt rồi.”
Hạ Phong sờ sờ đầu của cậu ta, “Ngoan, em về trước đi, lần sau lại đến tìm em.”
“Vâng.”
Chờ cậu ta được Hạ Phong mỉm cười tiễn bước, Nhạc Viêm mới bình tĩnh nói: “Mu bàn tay cư nhiên không có sưng lên, quả thật là hiếm thấy.”
Hạ Phong đem bàn tay đến trước mặt Nhạc Viêm: “Cậu tới hôn một cái, mau chóng sẽ sưng, làn da của tôi đối cậu rất mẫn cảm.”
Nhạc Viêm không chút biểu cảm như trước, cúi đầu uống một hớp rượu, thản nhiên nói: “Có cần thiết ở trước mặt tôi giả bộ hôn môi sao? Tôi đâu phải ngày đầu quen biết cậu, ha ha, cũng không biết hôn qua bao nhiêu người. Tỏi trên đỉnh đầu cậu lớn chưa đủ? Giả bộ một tí lại chẳng giống đâu.”
Hạ Phong cười mà không đáp.
Nhạc Viêm hỏi: “Sao không cùng cậu ta làm thật? Cơ hội khó được, tôi còn mời khách.”
Hạ Phong nhún nhún vai: “Hôm nay không hào hứng, diễn trò cho cậu xem, tôi còn tưởng cậu chịu chút giấm chua.”
“Tôi vị chua quá nhiều, không dễ ghen.”
“Phải không?”
Nhạc Viêm cười cười, đem ly rượu trên bàn đẩy sang, nói sang chuyện khác: “Muốn nếm thử không? Rượu mới ra, cũng không tệ lắm.”
“Không hạ độc?”
“Hạ, cậu dám uống?”
Hạ Phong cười tiếp nhận, lại còn đem ly rượu uống hết ngay.
“Đương nhiên uống.” Nói xong lại không biết xấu hổ bỏ thêm câu: “Cậu, chính là độc của tôi.”
Nhạc Viêm hướng Hạ Phong cười xán lạn, “Nga? Nói như vậy, cậu đem tôi ném vào trong nước lạnh, nguyên lai là vì tiêu độc à.”
Hạ Phong cười mà không đáp.
Thật lâu sau, Hạ Phong mới thấp giọng nói: “Thật sự hạ dược?”
Tận lực hạ thấp thanh âm, tựa hồ đang kiềm nén tình tự bị kích thích trong cơ thể.
Nhạc Viêm đẩy kính mắt, bình thản nói: “Tôi vừa nhắc cậu rồi, trong rượu là có thuốc, thuốc giục tình hàm lượng khá lớn.” Hơi vênh vênh khóe miệng, “Mới nghiên cứu chế tạo thành, cậu không phải rất thích hưởng lạc à, cho nên để cho cậu nếm thử.”
“Cám ơn cậu, cậu đối với tôi rất tốt.” Hạ Phong mỉm cười, kéo mu bàn tay của Nhạc Viêm qua hôn một cái. Tuy rằng nhịp thở đã muốn thay đổi, Hạ Phong vẫn duy trì tư thái tao nhã như trước: “Không thấy cậu động vào ly rượu này, cậu là để tiểu Trình hỗ trợ mang vào?”
Nhạc Viêm mỉm cười sáp lại gần, một bên kéo Hạ Phong lên giường, một bên mỉm cười nói: “Cậu có thể diễn trò, tôi cũng có thể nha. Rượu mời cậu không uống, tôi chỉ có thể đút cho cậu rượu phạt. Tôi đút cậu không cần, chỉ có thể mượn đao giết người, đúng chứ?”
Hạ Phong nằm ở trên giường, lẳng lặng nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng như buông bỏ mà thở dài một hơi khe khẽ.
“Rất đúng.”
Nhạc Viêm cong ngón tay, khăn mặt bên hông liền rớt xuống, thân thể thon dài mềm dẻo bại lộ dưới ánh sáng, làm cho Hạ Phong hơi nheo mắt lại.
Bàn tay linh hoạt bắt đầu chậm rãi cởi áo sơmi của Hạ Phong, một cúc rồi một cúc cởi thực chầm chậm, cực cẩn thận, giống như muốn để đối phương khắc sâu nhớ kỹ quá trình này.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
56 chương
47 chương
99 chương
76 chương
188 chương
26 chương
80 chương