Cho Tôi Một Bát Cháo

Chương 17 : Đàn ông không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn

Tắm rửa xong lúc sau, Long Hành Thiên theo thói quen mở TV xem tin tức. Tuy rằng thường giáo dục Tiểu Diễn rằng “Phải quan tâm thời sự”, bất quá đối với trẻ con mà nói, phim hoạt hình máy móc miêu hiển nhiên so với tin tức tiếp sóng còn có lực hấp dẫn hơn, vì thế buổi tối mỗi ngày, trong phòng khách to lớn trống rỗng đều chỉ còn lại có Long Hành Thiên một mình dựa vào sô pha xem TV, Long Diễn thì tại phòng ngủ ôm máy tính chơi game, thường thường phát ra “Ngao, lại bị công kích!” “A, sao lại chết!” Linh tinh tiếng kêu giết heo thảm thiết, cũng coi như cấp cho ông cha quá trình xem tin tức tiếp sóng tăng thêm một chút lạc thú. Hôm nay lại rất bất đồng, có Chu Châu, Long Diễn trong phòng ngủ tỏ ra im lặng đặc biệt. Long Hành Thiên đem TV thanh âm chỉnh đến rất nhỏ, mới có thể thỉnh thoảng nghe được thanh âm mềm nhẹ của Chu Châu. “Dùng bí đỏ để hình dung mông tuy rằng ý rất mới mẻ, bất quá, cháu không biết là, bánh mì càng giống sao?” Tiểu Long Diễn hi hi ha ha cười, “Chú nói rất đúng.” Long Hành Thiên không biết bọn họ đang nói chuyện gì, bất quá ngọn đèn mờ nhạt nọ theo khe cửa lộ ra, làm cho lòng người cũng ấm lên. Bọn họ khó có thể hòa hợp ở chung, Long Hành Thiên không muốn đi quấy rầy, khẻ nhếch khóe miệng, tiếp tục chăm chú xem màn hình TV . Trong TV tin tức tiếp sóng như trước là “Quốc nội thực bình an nước ngoài thực hỗn loạn” hình thức cố định, xem lâu có chút chán ngấy, nhẫn nại xem qua dự báo thời tiết bảy giờ rưỡi, Long Hành Thiên lúc này mới đem màn hình chuyển đến kênh pháp chế kinh tế thành phố. Tin đang truyền hình vừa lúc là phiên tòa tổng kết mới chấm dứt, án kiện tranh chấp Long thị tập đoàn tài vụ do Tiêu Phàm luật sư tiếng tăm trong giới tiếp nhận, trong tại nghiệp vốn cũng rất chấn động, hơn nữa Long Hành Thiên vừa mới tiền nhiệm Long thị tổng tài, doanh nghiệp nội đánh giá không đồng nhất, trận phiên tòa này càng trở thành đề tài bị chịu chú ý hàng đầu gần đây. Tiêu đại luật sư ở trên toà án phong độ nhẹ nhành, biện luận có lý làm cho người khác tâm phục khẩu phục, Long Hành Thiên cũng đích thân tới hiện trường, một thân tây trang khí độ phi phàm. Nhìn trong màn hình toà án quen thuộc , Long Hành Thiên không khỏi hồi tưởng lại, chính mình về nước không lâu sau, nhàm chán ở dười dự thính màn kiện cáo. Đó là vụ kiện Chu Châu tham gia thua trận duy nhất cho tới nay, cũng là Long Hành Thiên lần đầu tiên ở trên phiên tòa chính thức nhìn thấy cậu. Liếc mắt, đó là kinh diễm. Người đàn ông kia, tuy rằng so với ngây ngô thiếu niên lúc trước, càng tỏ ra thành thục ổn trọng hơn, nhưng ánh mắt lúc ấy khiến cho tâm động bởi khí chất đặc biệt, vẫn không thay đổi. So với trước kia trường bọn họ bàng thính mô phòng tóa án mà nói, công tác tốt nghiệp lúc sau ở toà án chính thức cùng luật sư đối phương tranh luận, Chu Châu có vẻ càng thêm trấn định tự nhiên, tài hoa tung hoành. Cuối cùng khoảnh khắc phán định kia, Long Hành Thiên nhìn cậu rất nhanh đem quyền nhét vào trong túi quần, tựa hồ không phục lắm, lại như trước trấn định tự nhiên, mặt mang theo vẻ tươi cười đi ra. Long Hành Thiên tâm không khỏi khẽ động —— nhớ… muốn cậu ôm một cái, cho cậu chút cổ vũ cùng an ủi, hoặc là cái gì cũng không nói, chỉ là giống như bạn tốt ly biệt nhiều năm, cái ôm đơn thuần. Đây là người mình từng thích, tuy rằng bởi vì xa cách khá lâu, cảm giác ái mộ lúc trước dần dần bị thời gian phai nhạt bớt, nhưng gặp nhau lần nữa, dường như nảy sinh điều gì đó được đặt tại đáy lòng lại đột nhiên muốn sống lại, tựa như lão tửu ở hầm rượu phủ đầy bụi năm xưa đột nhiên bị khai mở nắp ra. Cảm giác sâu đậm hơn, dễ dàng lan tỏa dưới đáy lòng. Khi biết cậu từ chức, thậm chí nghĩ muốn giúp cậu tìm công việc tốt hơn, không ngờ chính cậu tự mình đến cửa. Vì thế làm bộ như không biết, cho cậu làm trợ lý đặc biệt của mình, không ngờ cậu cư nhiên đáp ứng. Kinh hỉ một chuyện tiếp một chuyện, khiến cho Long Hành Thiên càng thêm kiên định quyết tâm theo đuổi cậu, từng bởi vì trải qua tuổi trẻ mà không thể đảm trách được gì, hiện tại đã có cũng đủ năng lực theo đuổi lại —— nếu còn kịp. Thời điểm điều tra cậu mấy năm nay vẫn chưa có bạn gái, cái loại tâm tình nhảy nhót này so với trúng giải thưởng lớn năm trăm vạn còn cường liệt hơn. Tốt quá, nếu cho tới bây giờ chưa tìm bạn gái, tình cảm trải qua thiếu thốn của cậu, hẳn là rất đơn thuần, dùng chút lòng là có thể chiến thắng. Lúc trước nghĩ như vậy, nhưng hiện tại xem ra, người kia cũng không đơn giản giống mình nghĩ vậy. Không biết cậu trong hồ lô rốt cuộc bán độc dược hay là bán bánh ngọt, bất luận như thế nào, Long Hành Thiên đều muốn chính miệng nếm thử. Nhìn đồng hồ, đã là chín giờ tối, Long Hành Thiên mỉm cười, đứng dậy, nhẹ nhàng đi đến trước phòng ngủ Long Diễn, đẩy cửa ra. Chu Châu không thấy đâu. Long Hành Thiên đi vào giúp nhóc kéo chỉnh lại chăn, tắt đèn đầu giường, lúc này mới rời khỏi, đi tìm Chu Châu. Thư phòng đèn sáng, cửa sổ mở ra, Chu Châu một mình đang ghé vào máy tính trên bàn ngủ. Long Hành Thiên đến gần, nhìn cậu ngủ thật an ổn, lông mày giãn ra, lông mi đậm dày hạ một vòng nhàn nhạt như bóng râm. Trong lòng run lên, liều mạng ngăn lại xúc động muốn hôn cậu, làm bộ như không thèm để ý nhẹ nhẹ vỗ vai cậu. Chu Châu bị bừng tỉnh, mắt có chút hoang mang nhìn Long Hành Thiên, sau đó ngồi dậy, nở nụ cười: “Tôi sao lại đang ngủ.” Long Hành Thiên mất tự nhiên dời tầm mắt, thản nhiên nói: “Nếu buồn ngủ thì lên giường đi.” Liếc nhìn, chỉ thấy trong màn hình tiểu kiếm khách tên “Thời điểm đêm tối” đang tự động đánh quái, đó là hào của Long Diễn . “Tôi thay Tiểu Diễn lên tới cấp ba mươi mới đi ngủ.” Chu Châu nói. Long Hành Thiên nhíu mày: “nó muốn thăng cấp hôm nào tôi giúp nó, cậu không thích chơi game, không cần miễn cưỡng.” Chu Châu gật đầu: “Nhưng thật ra, tôi nhìn nhiệm vụ nhàm chán này liền mệt rã rời.” Long Hành Thiên nghĩ thầm, cậu đã chán ghét chơi võng du như vậy, sao lại đáp ứng Tiểu Diễn chơi game, thậm chí còn tại trong game không ngại phiền theo giúp mình làm nhiệm vụ? Long Hành Thiên không có hỏi ra, Chu Châu lại nói: “Chính là tôi đáp ứng Tiểu Diễn rồi, nhóc hôm nay làm rất nhiều bài tập, này xem như thưởng cho nhóc.” “Không cần rất cưng chiều nó, thằng nhóc kia sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước.” Long Hành Thiên nhíu mày. “Đáp ứng nhóc đương nhiên phải làm tới.” “Nếu trẻ con cậu đừng cho thật, nó ngủ một giấc thức dậy liền đã quên.” Chu Châu nhíu mày, nghiêm túc nói: “Trẻ nhỏ càng không thể lừa gạt, anh lừa nhóc, nhóc sẽ sinh ra tâm lý phản nghịch, không hề nghe lời anh nói.” Long Hành Thiên cười sờ sờ mũi, không nói nữa, nghĩ thầm, vẫn là không nên cùng người làm luật sư cãi cọ, nhất là Chu Châu luật sư tưởng thật nghiêm túc như vậy. “Hắt xì.” Chu Châu đột nhiên hắt hơi một cái, sau đó lấy khăn tay xoa cái mũi, chóp mũi hồng hồng trái lại có chút đáng yêu. Long Hành Thiên thân thiết hỏi: “Cậu mở cửa sổ ngủ, bị cảm rồi?” “Có lẽ.” Chu Châu nói xong lại hắt hơi một cái, có chút ngượng ngùng cười cười. “Tôi đi lấy cho cậu ít thuốc, cậu sớm nghỉ ngơi một chút đi.” Long Hành Thiên xoay người đi tìm hòm thuốc, lục ra một đống thuốc cảm cúm, săn sóc rót một ly nước ấm, lúc đưa đến thư phòng mới phát hiện Chu Châu lại không thấy…… Long Hành Thiên thực bất đắc dĩ, Chu Châu này sao lại tới vô ảnh đi vô tung, hành động nhanh chóng như thế? Xoay người đi tới phòng ngủ bên cạnh, chỉ thấy cậu đã nằm xuống, chăn đắp ngược lại phi thường kín, Long Hành Thiên không khỏi kỳ quái, bây giờ là mùa hè, cậu bị cảm cũng không đến mức như vậy chứ? Đi đến bên cạnh cậu đem ly đặt ở tủ đầu giường, sau đó nhẹ giọng nói: “Dậy uống thuốc trước, hảo hảo ngủ một giấc.” Chu Châu liền ngồi dậy. Long Hành Thiên há hốc mồm —— Cậu ấy, cậu cậu cậu sao lại đem áo ngủ cởi ra?! Chu Châu cười khẽ giải thích: “Tôi cảm thấy rất nóng, có thể có phần phát sốt.” Long Hành Thiên ánh mắt vòng qua xương quai xanh tinh xảo của cậu một lát, không tự nhiên dời tầm mắt, nhẹ nhàng khụ một tiếng, “Uống thuốc trước đi.” Sau đó, Chu Châu không có lòng cảnh giác liền từ trong chăn đem cánh tay quang lỏa vươn ra, tiếp nhận ly uống thuốc, bởi vì không cẩn thận mà dòng nước theo cằm chảy xuống, dọc theo đường cong chiếc cổ xinh đẹp trượt đến ngực, sau đó trượt tiến vào chăn biến mất không thấy…… Oanh một tiếng, Long Hành Thiên cảm thấy đầu óc chính mình giống như muốn nổ tung, ong ong vù vù. Cau mày nhìn nam nhân như thống khổ trước mặt, thật sự đơn thuần nghĩ đến hai người là bạn bè nên cởi quần áo không sao cả, hay là —— có mục đích hấp dẫn? Long Hành Thiên bất động thanh sắc dời tầm mắt. Chu Châu uống nước uống đã lâu, rốt cuộc chậm rì đem thuốc uống xong, lúc này mới dùng chăn đem che khuất một mảnh cảnh xuân, đắp lại nằm xuống. Trên mặt còn mang theo ý cười: “Cho anh thêm phiền toái.” Long Hành Thiên lắc đầu, “Không có việc gì, không cần khách khí, cậu nghỉ ngơi đi.” “Tôi không mệt, tâm sự đi.” Long Hành Thiên có chút bất đắc dĩ, cảm thấy cùng cậu chơi loại chiến thuật tâm lý này, mình mau khống chế không nổi. Người thích nhất liền mang theo dáng tươi cười “Vô hại” như vậy, nằm ở trước mắt, tuy rằng chăn che một phần, nhưng lại lộ ra xương quai xanh gợi cảm đặc biệt làm cho người mơ màng, nhất là biết rõ cậu còn cởi quần áo bọc bên trong chăn, như cách sương ngắm núi tăng thêm vài phần cảm giác thần bí. Cậu còn không cho mình đi, muốn “Tâm sự”, trời biết, nghĩ nhiều bổ nhào tới hung hăng hôn cậu. Đương nhiên, Long Hành Thiên đối với tự chủ bản thân vẫn có chút tin tưởng, lâu rồi cũng chưa lỗ mãng, giờ phút này khó được bầu không khí tối ấm áp, càng không thể làm phá hỏng. Vì thế khẽ cười nói: “Được, nghĩ muốn tán gẫu chuyện gì?” “Hôm nay nói đến chuyện thời đại học ăn phải sinh vật không rõ, đột nhiên có chút hoài niệm ngày đó.” Long Hành Thiên trong lòng kinh ngạc, cậu ta không phải ám chỉ cái gì chứ? Quay đầu, xem biểu tình Chu Châu trái lại bình bình đạm đạm, giống như thực sự nhàm chán nói việc nhà. “Con người của tôi nhãn lực không tốt, quen một người, ít nhất muốn gặp anh ta ba bốn lần mới nhận được, bởi vậy phát sinh quá nhiều chuyện.” Tựa hồ nhớ lại sự tình thật lâu trước kia, Chu Châu không khỏi nở nụ cười. “Nga? Nói nghe một chút.” Long Hành Thiên phối hợp hỏi. “Có một lần trên khóa ngữ văn, người nam sinh kia chạy tới ngồi bên cạnh tôi, tôi theo phép lịch sự nói câu, xin chào, kết quả người nọ hung hăng chụp bả vai tôi một lát, nói, “rắm khá lắm, bạn phòng mầy cũng không quen?!” Chu Châu dừng một chút, cười nói: “Bởi vì anh ta tức giận, ngày đó còn bất đắc dĩ mời anh ta ăn cơm trưa.” Long Hành Thiên nhớ tới cảnh tượng trước kia mỗi lần gặp mặt cậu đều lịch sự đến câu “Xin chào”, không khỏi cười sờ sờ mũi. Cậu lời này là ngấm ngầm hại người sao? Đánh thái cực quyền? “Lúc anh đại học, có từng phát sinh chuyện gì chưa?” Chu Châu hỏi. Cậu thử, chẳng lẽ tôi lại sẽ không sao? Long Hành Thiên mỉm cười: “Có một sự kiện, chính là tôi từng thích qua một người, đáng tiếc cậu ấy không chút nào cảm kích.” Chu Châu kinh ngạc nói: “Anh sao không thổ lộ?” “Được đồng tính thổ lộ, trừ bỏ cần dũng khí bên ngoài, còn đòi hỏi tài lực, tôi không cho khi đó mình có thể làm cho cậu ấy hạnh phúc.” Dừng một lát, có phần bất đắc dĩ thở dài: “Khi đó kinh tế không độc lập, còn là một học sinh, cho dù nói rõ, cũng chỉ làm cho hai người tăng phiền não thôi, hơn nữa…… Ba tôi biết tính hướng của tôi, sau đó liền bắt buộc tôi xuất ngoại, cùng cậu ấy chặt đứt liên hệ.” Chu Châu trầm mặc một lát, nhẹ giọng hỏi: “Anh cùng cậu ta…… Sau lại có liên hệ chứ?” “Đã không còn, bất quá tôi thực tin tưởng duyên phận.” “Anh còn thích cậu ta chứ?” Long Hành Thiên thản nhiên cười cười, “Đúng, còn thích.” Chu Châu không muốn nhắc lại, dường như lo lắng cái gì, thật lâu sau, mới mỉm cười: “Anh sớm nghỉ ngơi một chút đi, tôi có chút mệt.” Long Hành Thiên gật gật đầu, giúp cậu tắt đèn, “Ngủ ngon”. Nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ, đóng cửa trước lại, nương ngọn đèn trong phòng khách nhìn đến dáng mặt nhu hòa của cậu, Long Hành Thiên trong lòng không khỏi cảm khái. Cậu ta hình như là uyển chuyển cự tuyệt, hoặc là cố ý né tránh, hoặc là nói bóng nói gió thử? Người làm luật sư có lối suy nghĩ nghiêm cẩn, thật đúng là làm cho người ta nắm lấy không được. Trở lại phòng ngủ lúc sau vẫn khó có thể đi vào giấc ngủ, Long Hành Thiên nửa đêm đứng dậy rót nước uống, lúc đi ngang qua phòng ngủ Chu Châu, dường như nghe đến một trận thanh âm mỏng manh . Vội vàng đẩy cửa ra, tiếng rên rỉ khó chịu quả nhiên là từ Chu Châu, Long Hành Thiên bước nhanh qua đi mở đèn bàn, lúc này mới phát hiện Chu Châu hé miệng thở hổn hển, chăn cũng bị đá văng, lộ ra thân thể trần truồng. “Nóng quá……” Chỉ nghe rõ ràng hai chữ này, Long Hành Thiên lấy tay đặt lên trán cậu, bị độ nóng kia làm hoảng sợ. “Cậu phát sốt.” Long Hành Thiên nói xong, nhanh xoay người tìm kiếm trong hòm thuốc, tìm nửa ngày cũng không có thuốc hạ sốt, đành phải vào nhà vệ sinh cầm chậu nước lạnh, vắt chiếc khăn mặt đến, đặt tại trán của cậu đắp nước đá cho cậu . Mặt của cậu dị thường hồng nhuận, cau mày, nước trên khăn theo gương mặt chảy xuống, tới thân thể trắng nõn bại lộ trước mắt, làm cho Long Hành Thiên một trận tim đập nhanh —— đáng tiếc hiện tại không phải thời điểm nghĩ muốn điều này, tuy rằng phi thường không muốn, vẫn là không thể không đem chăn đắp trở về cho cậu. Chu Châu lần này là thật sự phát đốt rồi, mơ mơ màng màng không biết đang nói cái gì, Long Hành Thiên lại gần bên môi cậu, bị cậu thở ra nhiệt khí làm cho một trận tâm ngứa khó nhịn. Lại như trước không có nghe rõ. Long Hành Thiên vừa muốn đứng dậy, lại bị Chu Châu vươn cánh tay vòng qua vai. Cậu như trước mơ hồ nói nóng quá, môi hồng nhuận hơi hơi hé mở, giống như đòi hôn —— làm cho tâm động khó nhịn. Khăn trên trán lấy xuống, Long Hành Thiên mở ra dùng nước đá giặt sạch một lần, lại đắp trở về, cậu tựa hồ cảm thấy thực thoải mái, hé miệng nhấp môi, còn vươn đầu lưỡi đến liếm liếm. Long Hành Thiên hô hấp cứng lại, ánh mắt theo dõi môi cậu, áp lực thật lâu sau, mới đem cánh tay cậu ôm lấy bả vai mình kéo xuống. Đứng dậy cùng cậu kéo một khoảng cách, nhẹ giọng hỏi: “Chu Châu, sao rồi.” Chu Châu không trả lời, bất quá nhìn cậu thoáng giãn mày ra, tựa hồ thư thái rất nhiều, cũng không kêu nóng nữa. Long Hành Thiên lúc này mới thở hắt thật dài ra. Đáng giận chính là, cậu không nóng, chính mình hiện tại toàn thân đã là như lửa —— bị gây ra dục hỏa, chỉ có thể bi ai đi buồng vệ sinh hướng nước lạnh tắm. Cũng không phải thánh nhân, lại càng không là Liễu Hạ Huệ, chẳng qua, chính mình còn chưa thấp kém đến mức lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn hôn cậu, có thể chịu lâu như vậy, tới giờ khắc này đúng là không tồi. Long Hành Thiên chỉ lo ảo não, hoàn toàn không phát hiện, lúc hắn cuống quít phóng vào nhà vệ sinh, sau đó người nằm ở trên giường mở to mắt, đem khăn nước đá trên trán cầm xuống, bất đắc dĩ thở dài. “Người cố chấp thực phiền toái, này cũng không dùng được.” Nói xong lại dùng chăn bó sát thân thể, rụt vào, cau mày oán giận: “Ngủ trần thực lạnh.”