- Mày đi đâu mà giờ này mới về hả???_ Giọng một người đần ông trung niên, có vẻ như đang say rượu thì phải, gằn lên từng tiếng, oang oang khắp một ngõ vắng, không một bóng người, không một bóng đèn, chỉ còn vài tia sáng nhỏ từ ngoài đường lớn chạy vào...
- Dạ..._ Một cô gái run rẩy, kèm theo chút sợ hãi nói lắp bắp ko thành tiếng_ Con... con... con xin lỗi, tại hôm nay con .... con... phải đến trường... để tập trung, chuẩn bị ... cho lễ khai giảng... nên về... hơi muộn ạ _ Nói đến đây thì cô gái thật sự thấy sợ hơn bao giờ hết. Bố cô, từng là người yêu thương cô nhất, mà giờ đây, dường như đã có một người thay thế cho bố cô, một người đàn ông luôn quát mắng đánh đập vợ con như một thú vui tiêu khiển, ko còn yêu thương cô như trước nữa mà chỉ toàn nói với cô những thứ thật xấu xa bỉ ổi.......
Vừa đúng lúc Linh San đi qua đây, nhỏ đã chứng kiến hết sự việc, một cỗ chua xót lại ùa về trong nhỏ, những kí ức của ngày hôm ấy, ngày mà nhỏ đã cho là định mệnh. Phải chăng, nhỏ cũng giống như cô bé trên? Qúa khứ thì đã qua nhưng nó để lại trong Linh San một thứ gì đó thật khó quên. Qúa khứ của nhỏ chẳng được đẹp đẽ như bao người khác. Nhớ đến đây, nước mắt nhỏ lại tuôn rơi trên gương mặt hồn nhiên mà ai cũng tưởng chừng như nó ko biết khóc. Lúc trước nhỏ là một người khác hắn với bây giờ. Vì những nỗi đau mà bố mẹ mang lại, nhỏ đã sống khá khép mình, tự tạo cho mình một vỏ bọc, một thế giới riêng, mà chỉ có mình nhỏ, cô đơn trong đó. Nhưng rồi, để trở thành con người của thực tại, một Linh San hay cười thì... nhỏ đã cần đến những con người mang lại niềm vui này, những con người của lớp ‘dê’ siêu quậy. Nhỏ lại bật cười thành tiếng khi nghĩ lại quá trình để góp phần tạo nên lớp ‘dê’ đoàn kết như ngày hôm nay, quả là một thời gian thú vị. Nhưng rồi mai đây, nếu không có các bạn ở bên, nhỏ sẽ như thế nào. Sẽ lại sống khép kín mình như trước nữa ư. Nhỏ sợ cái cảm giác cô đơn và lạnh lẽo đó, nó đáng sợ với nhỏ biết chừng nào... Tiếp tục cuộc hành trình của mình, nhỏ lại tha thẩn một mình đi trên còn đường dài mà nhỏ cứ tưởng rằng nó ko có điểm dừng, như nỗi đau của nhỏ vậy. Khẽ mỉm cười. Trông nhỏ bây giờ chẳng khác gì một thiên thần, một thiên thần biết khóc..... Nhỏ cảm thấy hạnh phúc hơn ai hết, vì nhỏ có một thứ mà chẳng ai có, một thứ tầm thường thật đấy nhưng đối với nhỏ thì đó lại là cả một bầu trời, một sự sống mãnh liệt...
( Mà mình quên chưa nói với các bạn điều này. Các bạn cũng biết rồi đấy, \"Angels Academy\" - học viện thiên thần có cả kí túc xá nằm luôn trong trường cho học sinh ở mà, nên các học viên của chúng ta phải ăn, ngủ, nghỉ, ở, học... luôn trong trường (đây là bắt buộc). Quy định của trường rất nghiêm, học viên không được ra khỏi trường, chỉ được về thăm nhà vào ngày chủ nhật mỗi tuần và tối chủ nhật đúng 7h phải có mặt đầy đủ tại trường. Nếu trường phát hiện ra ai không có mặt tại trường vào giờ đó thì học viên sẽ bị kỉ luật hoặc đuổi học tùy theo các mức khác nhau. Giờ đang nghỉ hè, nên tụi nó chưa phải vào trường ở nhưng sau ngày hôm nay thì đâu lại vào đấy thôi, phải trở lại ngôi trường thân yêu dưới sự giám sát của bà la sát, cô chủ nhiệm của tụi nó) . Tiện thể mình nói về kí túc xá một chút nhé.....
Vì là trường điểm, nên kí túc xá của \"Angels Academy\" - học viện thiên thần rất rộng, khoảng 10000m2. Nhà trường đã bố trí đủ hết tất cả các chỗ ở cho học viên, mỗi người 1 phòng, mỗi phòng đều có mật mã riêng, chỉ có chủ nhân phòng đó thì mới biết được. Mỗi năm trường chỉ tuyển một số lượng học viên nhất định, nằm trong top giỏi nhất thông qua một kì thi dành cho học viên, có thể nói là rất khó, rất hiếm ai đạt được con điểm tối đa. Nhưng, như một phép thần kì, năm lớp 9D đang còn là lớp 6 thì hơn một nửa lớp ‘dê’ đạt được con điểm tối đa, và giờ trở thành những con người kì diệu thế này đây. Kí túc xá được xây thành hình chữ A, là kí túc xá tổng hợp (cái nì ko phải trường ko đủ điều kiện để xây dựng mà cố tình làm vậy là để... gắn kết tình bạn thêm chặt chẽ) , được xây dựng trên bản vẽ của một kĩ sư trẻ tuổi người Anh – Steven Bill ( chém tí, đừng có vào google mà tra đấy ), có đầy đủ các tiện nghi tiên tiến hiện đại. Canteen phục vụ 24/24 nên nhà trường cấm nấu ăn, mang các chất gây cháy nổ vào trong trường..... Trong các phòng đều có đầy đủ các đồ dùng cá nhân, học viên chỉ có việc vào ở là xong thôi. Phòng của tụi nó nối tiếp nhau, là dấu (-) trong chữ A đấy ạ, bởi cái gì cũng thế, tụi nó luôn là trung tâm mà...
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
15 chương
50 chương
27 chương
48 chương
5 chương